Vào ngày sinh nhật thứ 66 của tôi, con dâu đã tặng tôi một sợi dây chuyền vàng mặt Phật. Khi thấy sợi dây chuyền này, tôi thực sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó. Giá vàng cao, chiếc vòng lại tinh xảo thế này nên tôi đoán chắc giá trị của nó không nhỏ.
Tôi biết món quà này là tình cảm của con dâu dành cho mình. Nhưng khi nhận sợi dây chuyền, tôi vừa vui vừa bứt rứt, khó chịu trong lòng. Không phải tôi không thích món quà này mà kinh tế của các con không mấy khá giả, sau này còn nhiều khoản phải chi tiêu, sao tôi có thể nhận món quà này của con được chứ? Hơn nữa, già rồi thì cần gì phải trưng diện.
Vì thế ngày hôm sau, tôi đến cửa hàng trang sức con dâu mua dây chuyền vàng và nói với người bán hàng rằng tôi muốn trả lại nó. Người bán hàng thắc mắc, hỏi đi hỏi lại:
- Bà à, bà không hài lòng với sợi dây chuyền này à? Nếu không vừa ý chỗ nào tôi có thể sửa giúp bà.
Mặc dù rất thích món quà con dâu tặng, nhưng nó đắt tiền quá nên tôi không nỡ đeo và quyết định sẽ trả lại nó để lấy tiền đưa cho con. (Ảnh minh họa)
Tôi lắc đầu nói:
- Không phải, sợi dây chuyền này rất đẹp. Chẳng qua tôi thấy nó đắt tiền quá, không nỡ đeo nên muốn bán đi lấy tiền trả cho con. Kiếm được đồng tiền không dễ, tôi không muốn con lãng phí vào mấy thứ quà cáp này.
Trầm ngâm một lúc, người bán hàng nhẹ nhàng nói:
- Khi bà mang sợi dây chuyền này ra, tôi đã nhận ra ngay người mua nó. Bởi chiếc vòng này được đặt riêng từ cách đây mấy tháng rồi chứ không được sản xuất đại trà. Chúng tôi còn phải sửa đi sửa lại rất nhiều lần vì cô ấy có nhiều yêu cầu lắm.
Khách hàng nữ đó nói, đây là quà dành tặng mẹ nên muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo. Bà đã vất vả vì con vì cháu nhiều mà phận làm con gái như cô ấy chưa báo đáp được gì nên thấy hổ thẹn trong lòng. Vì thế nhân dịp sinh nhật bà, cô ấy mới muốn tặng món quà giá trị này. Bà có cô con gái hiếu thảo thật đấy.
Nghe người bán hàng nói mà tôi rơm rớm nước mắt. Con dâu đúng là một người con hiếu thảo.
Nghe những lời người bán hàng nói mà tôi nghẹn ngào, rơm rớm nước mắt. (Ảnh minh họa)
Nghĩ đến tấm lòng của con, tôi quyết định không trả lại sợi dây chuyền vàng nữa mà sẽ đeo nó. Tôi muốn món quà này trở thành sợi dây gắn kết giữa tôi và con dâu, chứng kiến tình cảm sâu sắc giữa mẹ chồng và con dâu.
Về đến nhà, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của con dâu, tôi tiến tới nắm lấy bàn tay con nghẹn ngào thú nhận mọi việc. Đồng thời cảm ơn con vì món quà quý giá đó và hứa sẽ trân trọng nó.
Con dâu sửng sốt khi biết tôi muốn trả lại sợi dây chuyền, nhưng sau đó mỉm cười nói:
- Mẹ, con biết mẹ sẽ thích sợi dây chuyền này mà. Con đã phải tìm hiểu thật kỹ sở thích của mẹ để đặt làm sợi dây chuyền này đấy. Đây là tấm lòng của con gái, con hy vọng mẹ có thể nhận nó, đừng bán đi nhé mẹ. Nếu không, con gái sẽ giận mẹ đấy.
Tôi bật khóc nhìn con dâu. Tôi chỉ có mỗi một mụn con trai, nhưng thật may ông trời đã cho tôi thêm một cô con gái hiền lành, tình cảm thế này. Tôi cũng thầm cảm ơn cuộc đời vì cho tôi một gia đình ấm áp như thế.
Chuyện đã qua mấy năm rồi, tôi vẫn luôn đeo sợi dây chuyền vàng con dâu tặng. Bất cứ khi nào nhìn thấy nó, tôi đều sẽ nghĩ đến tấm lòng hiếu thảo của con dâu, đồng thời sợi dây chuyền cũng nhắc nhở tôi phải trân trọng tình cảm khó có được giữa mẹ chồng và con dâu hơn nữa.