Tôi lấy chồng 10 năm rồi nhưng cách đây một thời gian ngắn, chồng mới thông báo mẹ chồng sẽ về ở chung với hai vợ chồng. 10 năm qua tôi không hề gặp mẹ chồng, ngày cưới của chúng tôi bà cũng không xuất hiện.
Bố mẹ chồng ly hôn từ trước khi tôi quen và yêu chồng. Bố chồng nuôi hai con, mẹ chồng thì bỏ đi biệt xứ không hề liên lạc. Tuy nhiên dù thế nào bà cũng là người sinh ra anh và nuôi anh nhiều năm. Những năm qua chắc chắn chồng tôi cũng giận mẹ, mà hiện tại bà đã già yếu, lại hay ốm đau, anh là con trai cả vẫn phải thực hiện trách nhiệm của mình.
Dù không có chút tình cảm gì với người mẹ chồng bỗng nhiên xuất hiện này nhưng tôi không có lý do gì để từ chối cả. Dưới chồng tôi chỉ có một cô em gái,cũng đã kết hôn rồi. Hiện nay chúng tôi ở riêng bên ngoài, còn bố chồng thì sống với vợ mới.
Dù không có chút tình cảm gì với người mẹ chồng bỗng nhiên xuất hiện này nhưng tôi không có lý do gì để từ chối cả. (Ảnh minh họa)
Ngày chồng đi đón mẹ chồng từ bến xe về, tôi đi chợ chuẩn bị cơm nước tiếp đãi bà. Nhưng đó cũng là một ngày tôi không bao giờ có thể quên được, ngày tôi gặp lại người mà mình căm hận nhất.
Khi mẹ chồng xuất hiện ở cửa nhà, ngay ánh mắt đầu tiên, tôi đã nhận ra bà ta. Quá khứ đau thương, uất nghẹn dội về, những căm hận và thù hằn chất chứa nhiều năm qua cũng trào dâng. Trong sự ngỡ ngàng đến tột cùng của chồng lẫn bà ta, tôi đã lao đến giáng cho mẹ chồng vài cái tát hết sức bình sinh.
Mẹ tôi mất sớm từ khi tôi còn rất nhỏ, bố theo vợ mới đi nơi khác, tôi sống với bà ngoại. Bà là người chăm chút, nâng niu, nuôi tôi từ tấm bé. Cho đến ngày hôm đó, ngày tôi thi tốt nghiệp cấp 3 xong về nhà. Bà bị tai nạn xe máy trước cửa nhà. Lúc tôi về đến nơi vẫn còn gặp thủ phạm đứng đó chưa đi.
Đó là một cặp đôi, một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, với nốt ruồi ở bên cạnh mắt nổi bật khó lẫn. Bà tôi thì nằm bất tỉnh bên đường. Hai kẻ đó đang cuống quýt hốt hoảng không biết phải làm sao.
Biết tôi là cháu của bà, người đàn ông định đưa bà tôi đi bệnh viện song ả đàn bà lại ngăn cản: “Mặc kệ họ, chỉ là một bà lão và một đứa nít ranh thôi, không làm gì được mình đâu. Đi nhanh đi, đưa đến bệnh viện lại phải trả tiền thuốc thang bồi thường đấy”.
Và thế là họ phóng xe máy đi một cách tàn nhẫn trước sự cầu xin của tôi. Đúng là tôi chẳng thể làm gì được họ, lúc ấy ngốc nghếch còn không nghĩ tới việc phải ghi nhớ biển số xe. Hồi đó cũng chẳng có nhiều camera lắp bên đường như bây giờ, chỗ ở của bà cháu tôi lại khá vắng vẻ.
Bà tôi nằm liệt giường sau tai nạn đó, cũng vì nhập viện quá muộn. 1 năm sau thì bà qua đời. Có thể dù họ giúp sức đưa bà vào viện, sức khỏe bà cũng không khá hơn nhưng tôi vẫn thấy hận.
Tôi đậu đại học, vừa đi làm thêm kiếm tiền trang trải sinh hoạt và đóng học phí, vừa vùi đầu vào học tập. Suốt những năm tháng sau này, trong lòng tôi không bao giờ quên được hình ảnh ngày hôm đó và gương mặt người phụ nữ độc ác kia.
Dù đã qua từng ấy năm, bây giờ bà ta đã già đi nhưng tôi thì vẫn nhận ra một cách dễ dàng. Người đó oái oăm đến tột cùng là chính là mẹ chồng tôi! Ngày hôm đó người đàn ông đi cùng bà ta không phải bố chồng. Bà ngoại tình với người khác khi vẫn đang trong hôn nhân, đó cũng là lý do mà bố mẹ chồng tôi ly hôn và bà biến mất sau đó.
Tôi khó xử quá, ở địa vị của tôi phải giải quyết chuyện này như thế nào? (Ảnh minh họa)
Sau khi biết rõ mọi chuyện, chồng tôi cũng rất khó xử. Tạm thời anh thuê một chỗ cho mẹ ở bên ngoài. Nhưng anh bảo bây giờ bà đã già yếu, đêm hôm không có người ở cùng thì không yên tâm.
Chồng không nói nhưng tôi hiểu ý anh muốn là gì. Anh muốn tôi bỏ qua chuyện cũ để đón mẹ chồng về sống chung nhà. Theo suy nghĩ của anh thì chuyện đã qua lâu lắm rồi, từ khi tôi tốt nghiệp cấp 3 tới bây giờ đã lấy chồng được chục năm, thời gian cũng gần 20 năm còn gì. Hơn nữa người lái xe là gã đàn ông kia, họ lại càng chẳng cố ý.
Tôi chỉ biết cười buồn, rõ ràng chồng không hiểu tôi. Gần 20 năm đối với tôi cũng chỉ như ngày hôm qua. Đó là lý do tại sao tôi nhớ gương mặt của mẹ chồng đến thế. Chồng cũng không hiểu vị trí quan trọng của bà ngoại trong lòng vợ.
Nhưng tôi không muốn tranh cãi gay gắt với chồng vì cuộc hôn nhân của mình đang êm đẹp, chồng cũng là người đàn ông mẫu mực với gia đình. Tôi khó xử quá, ở địa vị của tôi phải giải quyết chuyện này như thế nào? Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.