Chồng tôi là một người hiền lành, lại yêu thương tôi thật lòng nên sau một thời gian ngắn yêu nhau, tôi đã không ngần ngại đồng ý ngay khi anh cầu hôn. Ngày tôi đưa anh về ra mắt gia đình, anh nhanh chóng nhận được sự yêu thương của mọi người trong nhà.
Bố mẹ và chị tôi là người cởi mở, thoáng tính và thường tôn trọng quyết định của tôi. Bởi vậy, khi tôi thông báo về chuyện cưới xin, bố mẹ tôi chỉ nói một câu rằng "đã quyết định chọn ai thì sau này sướng hay khổ là do con vì con đã lớn để biết chọn ai".
Ảnh minh họa
Người duy nhất phản đối tôi đến với người chồng hiện tại của tôi lại là anh rể. Anh khuyên tôi cần xem xét kĩ trước khi kết hôn với người chồng hiện tại của tôi. Anh ấy bảo: "Người hiền lành là tốt nhưng không có chí tiến thủ, nhu nhược về sau em sẽ khó được nhờ".
Anh rể tôi làm giám đốc một công ty về xuất nhập khẩu. Anh coi tôi như em gái. Có việc gì, tôi cũng thường hỏi ý kiến của anh chị. Thế nhưng, lần này nghe theo "tiếng gọi con tim", tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên của anh rể.
Và thực sự đến giờ, sau 5 năm chung sống, tôi mới cảm thấy ân hận vì đã không nghe lời anh rể khuyên ngày xưa. Tôi cứ nghĩ chồng hiền lành thì sau này cuộc sống đỡ khổ vì không có cảnh bạo lực gia đình, ai dè bây giờ tôi đến khổ vì cái tình hiền lành đó. Anh chẳng thể làm chỗ dựa cho mẹ con tôi về cả vật chất lẫn tinh thần.
Vì quá hiền lành mà anh trở thành một người nhu nhược. Ai nói cái gì, anh cũng nghe, cũng cho là đúng. Anh không hề có chứng kiến hay dám đưa ra chứng kiến riêng của mình. Đi làm đã lâu, bạn bè rồi những lứa tuổi sau vào cơ quan đã lên chức nọ chức kia, anh thì luôn bảo "bây giờ thất nghiệp nhiều, có công việc để làm đã là may rồi’.
Việc anh dậm chân tại chỗ như vậy, tôi cũng không có ý kiến nhiều. Tôi chỉ lo lắng là thu nhập hàng tháng bây giờ của anh chưa nổi chục triệu. Trong khi đó, mẹ chồng tôi bệnh nặng hai năm nay, con gái đã đi học, gánh nặng cơm áo thêm bội phần. Tháng nào anh cũng chỉ biết đưa cho vợ một nửa lương là coi như xong mọi chuyện. Việc chi tiêu thế nào là do vợ hết. Mọi thứ trong gia đình, bản thân tôi là vợ vẫn phải tự cáng đáng, lo liệu. Mà nếu có nói thì anh bảo rằng phụ nữ thông minh sẽ biết tự vun vén gia đình.
Mẹ chồng ở cùng với vợ chồng tôi. Trong sinh hoạt, đôi khi chuyện mẹ chồng nàng dâu cũng phức tạp. Tính mẹ chồng tôi hay soi mói, dù biết và cố nhẫn nhịn nhưng cũng không ít lần hai mẹ con va chạm với nhau. Anh cứ mặc để tôi và mẹ chồng tự giải quyết với nhau, đến lúc nào xong thì xong. Nếu tôi sai anh không đứng ra bệnh vực, bảo vệ tôi không nói làm gì. Đằng này nhiều lúc mẹ đổ oan, dựng chuyện cho tôi mà anh cũng chẳng dám nói đỡ vợ nửa lời. Trách anh thì anh nói chuyện mẹ chồng con dâu, anh xen vào không tiện nên không có ý kiến.
Sự hiền lành của anh dần đi liền với tính ba phải nhiều khi khiến tôi phát bực. Vợ hỏi cái gì anh cũng ca mã "điệp khúc" rằng: "Anh thế nào cũng được. Em tính thế nào anh cũng đồng ý hết". Giời ạ!. Đàn ông mà thế, chẳng có chính kiến, quyết đoán việc gì cả. Cái gì anh cũng gật rồi đùn đẩy cho vợ tự quyết. Vừa rồi, mẹ chồng tôi hỏi ý kiến để bán mảnh đất ở quê để phụ cho vợ chồng xây nhà. Hiện giờ, gia đình tôi vẫn ở tạm trong căn nhà cấp 4. Vậy mà, anh bảo để hỏi ý kiến em chồng thế nào. Nếu chú ấy đồng ý thì anh làm còn bảo không là anh không làm.
Quả thực, nhiều lúc tôi không biết mình đang là chồng hay là vợ nữa. Nhiều lúc nhìn chồng người ta mạnh mẽ, quyết đoán, xông pha ngoài xã hội để vợ được hãnh diện, nghĩ đến chồng mình mà tôi cảm thấy tủi thân. Chồng hiền lành quý thật nhưng chẳng có chí, lại quá nhu nhược không bảo vệ, làm chỗ dựa cho vợ con về mặt tinh thần khiến tôi càng thêm ân hận với quyết định của mình. Tôi không biết mình giờ phải làm gì để anh có thể thay đổi được?.