Linh nhận được tin nhắn chồng ngoại tình mà như sét đánh ngang tai, khiến cô bị sốc, tâm trí rối bời. (Ảnh minh họa)
Đang tập trung làm việc, Linh bỗng nhận được tin nhắn của đứa bạn thân. Người bạn này hỏi hết chuyện này đến chuyện kia của vợ chồng Linh khiến cô ngờ ngợ có gì đó không lành xảy ra. Vốn là người thẳng thắn, Linh nhắn tin hỏi luôn: "Có việc gì vậy mày, cứ nói luôn đi, đừng úp mở".
Cô bạn đó liền gửi cho Linh tấm hình của Tuấn - chồng cô đang dắt dìu 1 người phụ nữ lạ vào trong bệnh viện. Tấm ảnh chụp rõ mồn một chồng cô đang ân cần chăm sóc 1 người phụ nữ đang mang thai. Cô ta bước đi nặng nề, khó nhọc. Toàn thân dựa vào chồng Linh, tay cô ta còn khoác lên vai anh nữa.
Linh đoán người phụ nữ này chuẩn bị sinh đến tháng sinh nên bụng mới to uỳnh ra như vậy. Người bạn còn nói rằng, Tuấn vội vàng đưa người phụ nữ đó vào viện đến nỗi không nhận ra cô. Và cũng chỉ có mỗi mình Tuấn đưa cô ta vào bệnh viện. Tuy nhiên bạn cô cũng chỉ nhìn thấy thế vì còn mải đưa người nhà vào viện cấp cứu.
Đến đây, Linh bỗng lặng người vì sốc. Mặt Linh nóng bừng, đầu óc bắt đầu choáng váng. Bao năm nay cô chưa bao giờ nghi ngờ chồng. Cô nhớ lại thời gian gần đây, quả thực anh cũng thường xuyên đi sớm về muộn. Nhưng Tuấn nói rằng do lượng công việc dạo này tăng thêm, công ty đang có kế hoạch đưa ra sản phẩm mới.
Linh nhớ lại sáng nay, anh còn ngồi ăn sáng với cô. Anh nói rằng hôm nay có 1 cuộc họp quan trọng với đối tác. Vậy tại sao bây giờ lại ở bệnh viện phụ sản cùng với 1 người phụ nữ lạ, đã thế cô ta còn đang mang thai.
Linh cầm điện thoại lên nhắn cho chồng: "Anh đang ở ngoài đường à, nếu không bận qua công ty em nhờ chút việc". Nhưng Tuấn lại trả lời rằng: "Không, anh đang chuẩn bị vào cuộc họp". Nhận được hồi âm của chồng, nước mắt Linh bỗng lăn dài trên má không ngừng. Sao anh có thể nói dối cô trắng trợn như thế. Rõ ràng anh đang ở ngoài cùng với 1 người phụ nữ khác.
Đầu óc Linh bỗng rối bời, tâm trí cô cứ lởn vởn nhiều suy nghĩ "chồng mình ngoại tình ư", "anh ấy ngoại tình bao giờ thế?","chuyện này xảy ra từ bao giờ", "người phụ nữ kia là ai?", "nếu đúng anh có nhân tình thì cô phải xử lý làm sao"... Người thân khuyên rằng cô phải thật tỉnh táo trong hoàn cảnh này. Nhưng quả thật Linh không bình tĩnh nổi, mọi chuyện cứ thế rối tung. Cuối cùng Linh phải xin nghỉ phép giữa chừng để về nhà với lý do bị tụt huyết áp.
Về đến nhà, Linh nằm vật ra giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. 8 năm qua có phải cô đã quá chủ quan? Điện thoại của anh, cô không kiểm tra bao giờ. Tin nhắn, cuộc gọi của anh với người khác cô cũng không quan tâm. Chồng đi sớm về muộn chỉ cần 1 lý do hợp lý, cô cũng sẵn lòng cảm thông cho anh. Linh nghĩ vậy rồi bật cười cay đắng, có lẽ cô tin anh đến mù mắt rồi.
Bên cạnh suy nghĩ đó, lại có 1 dòng suy nghĩ lạc quan hơn chồng chéo lên. Tuấn chưa bao giờ bỏ cơm tối, dù đi làm có về khuya đến mấy anh cũng ăn cơm vợ nấu. Mỗi buổi tiệc, du lịch ở công ty anh đều đưa cô theo...
Suy nghĩ một hồi như vậy, Linh bỗng thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy là trời đã nhá nhem tối. Nghe tiếng xe chồng về, Linh chẳng hào hứng ra đón như mọi ngày. Cô nằm im trên giường.
Tuấn bước vào phòng ngủ, thấy Linh nằm quay mặt vào tường, anh cũng đi lại và hành động nhẹ nhàng hơn. Tuấn tự xuống bếp nấu ăn. Khi anh ra khỏi phòng, Linh quay lại thấy chiếc áo sơ mi của anh vắt trên ghế ướt đẫm mồ hôi mà tự nhiên thấy thương.
Một lúc sau Tuấn trở lại trong phòng ngủ của vợ chồng, bưng lên 1 bát cháo, nhẹ nhàng chạm vào Linh ân cần: "Nay em ốm à, thế ăn cháo đi rồi uống thuốc". Cô không quay lại, cũng không trở lời, anh ngồi đó 1 lúc rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Linh thở dài, Tuấn vẫn ân cần như thế sao anh có thể phản bội cô được. Và nếu đúng anh phản bội cô thì vai diễn người chồng hoàn hảo anh đóng quá tốt.
Sáng hôm sau, Linh cũng không dậy sớm nấu ăn sáng cho hai vợ chồng như mọi ngày. Cô thấy Tuấn nhẹ nhàng trở dậy, đi xuống bếp. Linh cười mỉa: "Chắc anh ta đói, bình thường có mình nấu cho ăn, hôm qua không có vợ nên ăn tạm bợ".
Đến lúc Linh dậy, Tuấn vẫn chưa đi làm. Thấy cô đi xuống dưới nhà, Tuấn lập tức lên tiếng: "Em mệt phải không, qua anh thấy em trằn trọc, nhưng mắt nhắm nghiền, anh không dám động đậy". Linh nghĩ bụng: "Anh ngoại tình mà vẫn còn nhớ mỗi lần tôi mất ngủ rất ghét bị động chạm vào người. Hay với cô gái nào anh cũng ân cần như vậy?".
Linh không nói gì lặng lẽ ngồi vào bàn anh. Tuấn lập tức kéo ghế lại gần, đưa tay đặt lên trán cô: "Không sốt, nhưng sao mắt em sưng húp vậy. Em mệt lắm phải không?". Tuấn vội vàng dúi vào tay cô cốc sữa và đặt tô phở trước mặt Linh nói tiếp: "Em ăn đi, em đang có thai cần bồi bổi đủ năng lượng. Cả tối qua đã không ăn gì rồi. Tí cảm thấy mệt thì xin nghỉ, đừng đi làm nữa. Còn vẫn muốn đến công ty thì anh sẽ đưa em đi".
Sự ân cần của Tuấn khiến nước mắt Linh trực tuôn rơi. Sao anh vẫn tốt với cô như vậy chứ? Rõ ràng anh sắp làm cha của 1 đứa trẻ khác.
Thấy Linh nhìn mình chằm chằm nhưng không nói, Tuấn thở dài: "Phụ nữ đang mang thai rất dễ gặp nguy hiểm về sức khỏe và tính mạng. Hôm qua trên đường đi gặp đối tác, một người phụ nữ mang thai ngất xỉu ngay trước bánh xe của anh, may mà anh phanh kịp. Gọi điện cho người chồng mà mãi anh ta không bắt máy, anh đành đưa chị ta đến bệnh viện.
Bác sĩ bảo chỉ chậm ít nữa thì cả mẹ cả con gặp nguy hiểm. Sau vụ ấy anh cứ ám ảnh mãi, vợ anh mà có mệnh hệ gì không biết anh sống thế nào".
Linh nghe xong há hốc miệng. Mọi gánh nặng vô hình đang đè nén con tim, khối óc của cô bỗng nhiên bị rỡ bỏ. Thì ra là Tuấn giúp đỡ người. Bây giờ thì Linh bật khóc thực sự. Bởi cô sợ. Cô đã vẽ ra bao nhiêu kịch bản trong đầu nhưng việc ly dị với chồng là Linh không dám nghĩ tới. Cũng may hôm qua cô chưa có hành động gì nông nổi.
Tuấn thấy Linh khóc thì càng lo lắng. Anh nhất quyết phải đưa cô đến bệnh viện dù Linh bỗng vui vẻ, người khỏe khoắn.
Qua câu chuyện này, Linh bỗng cảm thấy yêu Tuấn hơn. Và cô nghĩ rằng mình nên bình tĩnh trong mọi tình huống. Người bạn kia cảnh báo không sai, nhưng không phải cái gì thấy rõ mồn một sự thật đã là như thế. Trong gia đình, 1 điều quan trọng để giữ gìn hạnh phúc đó là tin tưởng nhau.