Em và anh ấy đã có một khoảng thời gian yêu thương nhau sâu đậm. (Ảnh minh hoạ)
Mọi người cho em tâm sự một chút được không ạ. Có lẽ em đã có quyết định cho chính mình. Em muốn hủy hôn và rời xa người mà em từng yêu rất sâu đậm. Chúng em đã đăng ký kết hôn nhưng chưa kịp tổ chức đám cưới vì dịch bệnh.
Em và anh Long- chồng của em đã yêu nhau được 2 năm. Anh đã là công chức nhà nước trong khi em lúc đó chỉ là một giáo viên hợp đồng với mức lương bèo bọt. Lúc mới biết em với anh quen nhau, gia đình anh ra sức phản đối.
Mẹ chồng chê lên chê xuống từ khi yêu
Mẹ anh cho rằng em kém hơn anh cả về sắc lẫn tài. Em lại chưa có công ăn việc làm ổn định. Tuy nhiên, thấy chúng em hợp duyên nhau, lại thực sự muốn tiến tới hôn nhân nên sau rồi bà cũng không ngăn cản nữa.
Giữa năm ngoái, em thi đỗ công chức, được nhận vào dạy ở một trường tiểu học, bên gia đình chồng em vui lắm. Họ đổi thái độ hẳn, liên tục hối thúc chúng em sớm về chung một nhà. Em và anh ấy đã đăng ký kết hôn nhưng do dịch bệnh, đám cưới của hai đứa phải hoãn lại.
Mọi người ạ, bệnh tật là điều không ai mong muốn. Chính bản thân em cũng không mong muốn em bị bệnh và người thân của em thì lại càng không.
Trước khi tổ chức ăn hỏi, em và chồng có đi khám tiền hôn nhân và em được chẩn đoán bị đa nang buồng trứng. Bác sỹ tư vấn cho em rằng gặp phải tình trạng này, em sẽ khó có con. Bác sỹ khuyên em cứ "thả" 1 năm đi nếu không có con thì hãy đến khám hiếm muộn.
Em về tìm hiểu về bệnh và biết được người mắc bệnh này sẽ khó có con hơn người bình thường. Em cũng mua thêm vitamin E và các loại thực phẩm chức năng để bổ sung. Em tham gia các hội nhóm để xin kinh nghiệm để có thể có bầu...
Sai lầm của em là em không dám nói chuyện này với anh. Em chỉ giữ trong lòng và mong muốn trong 1 năm đó điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Em luôn giữ tinh thần lạc quan nhất có thể, vui vẻ và làm việc mỗi ngày.
Và rồi 1 ngày, trường em có tổ chức khám sức khoẻ định kỳ. Kết quả khám cho thấy em bị men gan cao. Bác sỹ chỉ định em đến bệnh viện khám chuyên sâu. Hai vợ chồng em đã đi khám và nhận được kết quả em bị viêm gan B.
Em rất bất ngờ vì trước giờ em hoàn toàn khỏe mạnh. Sau đó, chồng em không nói gì. Nhưng được 1-2 hôm sau, anh gây chuyện với em, anh nghi ngờ em đi quan hệ ngoài luồng nên bị nhiễm bệnh. Em buồn nên chỉ biết im lặng.
1 năm gần đây, em với chồng đã "thả" nhưng mãi em chẳng có tin vui. Mẹ chồng liên tục gọi điện hỏi xem em có bầu chưa. Chồng em bắt đầu nghi ngờ vì 1 năm nay em và anh ấy không dùng biện pháp tránh thai nào cả.
Cho đến hôm nay 2 vợ chồng em cãi nhau to. Em đành nói thật rằng em bị buồng trứng đa nang nên khó con con. Anh ấy rất sốc, anh mắng em đã nhỏ người lại cứng đầu. "Em bệnh tật thế này sao em không nói với anh ngay từ đầu? Đã bị viêm gan B rồi lại buồng trứng đa nang. Giờ anh biết nói thế nào với mẹ đây?", anh mắng tôi.
Biết em bệnh tật, chồng và mẹ chồng thay đổi hẳn thái độ, liên tục trách móc em. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng đòi có con mới cưới
Khỏi phải nói, sau khi biết chuyện em bị bệnh tật, khó đường sinh nở, mẹ chồng em cũng "lật mặt" nhanh như chảo chớp. Bà bảo em có bệnh trước khi về nhà chồng nên nhà em phải có trách nhiệm đưa em đi khám chữa, đến khi nào em có bầu thì tổ chức đám cưới cũng chưa muộn.
Vì chuyện này mà em với chồng cãi nhau to. Rõ ràng em và anh ấy đã đăng ký kết hôn, đã làm lễ ăn hỏi vậy em đã là con cháu trong nhà anh rồi. Vậy mà biết em bệnh tật, nhà chồng lại phủi tay như vậy. Em nói với chồng rằng nếu không có con thì em sẽ ra đi. Anh ấy mắng em rằng: "Cô đừng diễn, đừng giả vờ nữa. Bao lâu này cô giấu giếm nhà tôi chưa đủ sao? Cô biết cô bị bệnh mà còn cố bước chân vào nhà tôi sao?"
Đó là câu nói làm em đau lòng nhất. Hoá ra tình cảm anh dành cho em chỉ đến thế. Em lấy anh đàng hoàng chứ có van xin nhà anh đâu. Em không khóc nhưng em thấy trái tim em đã vỡ vụn. Em quyết định sẽ ly dị khi đám cưới còn chưa diễn ra.
Em quyết định sẽ dừng lại vì người chồng mà em tưởng sẽ yêu thương, thông cảm cho em, cùng em vượt qua khó khăn lại đối xử với em như thế. Xin được mọi người chia sẻ chút tâm tình.