Cảm ơn người đàn bà làm cho tôi hiểu "đời này bánh đúc có xương"

Nhìn dáng dì tất tả lúc dưới bếp, lúc lên nhà với bộn bề công việc mà tôi chỉ muốn ôm lấy dì để nói rằng: “Dì ơi, dì là người mẹ thứ hai của chị em con. Chúng con ơn dì nhiều lắm!” Hôm nay nếu nội sang thăm, tôi sẽ nói với nội yên lòng vì: “Đời này bánh đúc có xương đó nội!”

Cảm ơn người đàn bà làm cho tôi hiểu "đời này bánh đúc có xương" - 1

Có bàn tay dì, nhà cửa, vườn tược lúc nào cũng tinh tươm, sạch sẽ. (Ảnh minh họa)

Tôi lên mười, em trai tôi mới bốn tuổi thì má tôi mất vì bạo bệnh. Mấy ba con ngơ ngác bởi vì trong nhà không có chỗ nào là không in bàn tay tảo tần của má. Ba bộn bề công chuyện tối ngày, may có bà nội ở gần thỉnh thoảng sang đỡ đần nên tôi cũng đỡ cực. 16 tuổi, đang học lớp 10 và em tôi vào lớp 4 thì ba đưa một cô ngoài 30 tuổi về nhà tôi.

Cô có nét mặt phúc hậu, giọng nói ấm áp, hiền lành. Ba nói sẽ cưới cô ấy và ba hi vọng chị em tôi chấp nhận cô. Ba tiễn cô ấy về rồi mà chị em tôi còn chưa biết nghĩ ra sao để trả lời ba. Trưa bà nội qua, kéo tôi và em trai ra vườn hạ giọng: “Ba tụi bay đã quyết nội không cản nhưng ở đời khó kiếm được dì ghẻ tốt lắm. Bay có nghe câu “mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ biết thương con chồng” chưa? Liệu mà đùm bọc nhau để đối phó với cô ta, có gì kêu nội xử nha!”

Rồi cô ấy về làm má của chị em tôi. Chúng tôi kêu là dì Hương. Dì đã có một đời chồng nhưng không sinh nở gì nên chồng bỏ. Nhớ lời nội dặn, chị em tôi làm mặt lạnh với dì. Tới bữa cơm mặc dù đói muốn chết, vì mọi khi có mấy ba con, đi học về, tôi nấu ào cái là có cơm ăn, nay dì nấu xong, đợi dì gọi cả buổi, chị em tôi mới xuống ăn. Ăn xong, dì giục mấy đứa đi nghỉ, còn dì dọn dẹp, rửa chén xong lại giặt giũ, phơi phóng hoài chưa xong việc.

Phải công nhận từ ngày có dì, bữa cơm ngon hẳn, thì cũng mấy thứ mua ở chợ nhưng dì khéo tay chế biến, tẩm ướp nên không những chị em tôi mà ba cũng xuýt xoa chờ đợi tới bữa. Có bàn tay dì, nhà cửa, vườn tược lúc nào cũng tinh tươm, sạch sẽ.

Tối vô ngủ, tôi hít hà hoài mùi thơm của nắng còn phảng phất ở chiếu, ở chiếc mùng trắng tinh. Lâu không thấy chị em tôi méc nội chuyện dì Hương, nội lò dò sang xem sao. Nghe nội hỏi, em tôi đã nhanh nhẩu trả lời, nó cố ý nói to cho dì Hương đang lụi cụi dưới bếp nghe: “Nội yên tâm đi, dì Hương tốt lắm, tụi con thương dì còn hơn thương ba con thương dì nữa đó!”.

Nội cốc đầu nó và nói: “Chưa chắc đâu con, thức đêm mới biết đêm dài mà!” Thế rồi hai chị cùng bị sốt siêu vi, ly bì mê mệt. Ba vẫn đi làm đều, nên ngoài việc nhà, dì Hương thêm bận rộn vì phải chăm hai chị em tôi. Dì nấu cơm cho ba còn nấu cháo thịt băm, nấu thuốc nam hạ sốt cho chị em tôi.

Dì ân cần, dỗ dành tụi tôi như dỗ mấy đứa con nít, tối dì lại chạy qua chạy lại giữa giường tôi và giường em trai tôi để thay khăn chườm lạnh hạ sốt. Nhờ có dì tận tình cơm cháo, thuốc men mà chị em tôi mau chóng bình phục.

Nhìn dáng dì tất tả lúc dưới bếp, lúc lên nhà với bộn bề công việc mà tôi chỉ muốn ôm lấy dì để nói rằng: “Dì ơi, dì là người mẹ thứ hai của chị em con. Chúng con ơn dì nhiều lắm!” Hôm nay nếu nội sang thăm, tôi sẽ nói với nội yên lòng vì: “Đời này bánh đúc có xương đó nội!”.