Tôi lấy chồng đã gần 10 năm nay. Hai vợ chồng đều là con nhà nông tu chí học hành rồi đi làm, tiết kiệm tiền mua nhà, mua xe. Khi mọi thứ dần ổn định tôi bất ngờ phát hiện người đàn ông từng cùng mình đi qua giông bão có nhiều bất thường.
Chồng tôi là một trưởng phòng của một công ty về dược. Anh quản lý hệ thống bán hàng của các đại lý ở một số tỉnh phía Bắc. Do đó công việc có thể nói là khá bận rộn. Tôi cũng là một kế toán trưởng ở một công ty may mặc, để có thêm thu nhập, tôi còn nhận việc kế toán thêm đề làm cuối tuần tại nhà. Chính vì thế hầu hết vợ chồng tôi chỉ gặp nhau ở nhà trọn vẹn cả một ngày vào cuối tuần vì chồng tôi cũng chỉ đi công tác tỉnh trong tuần, cuối tuần thì chạy loanh quanh Hà Nội.
Thế nhưng dạo gần đây, tôi phát hiện chồng mình hay báo bận phải đi công tác tỉnh cả cuối tuần. Ban đầu tôi cũng chỉ lo công việc của mình nên không mấy quan tâm nhưng càng về sau tôi càng thấy anh cuối tuần nào cũng đi công tác từ sáng đến chiều tối mới về. Thậm chí có lần sáng mặc một bộ quần áo khác chiều đã mặc một bộ quần áo khác. Trước lời hỏi thăm của tôi về chuyện quần áo, chồng chỉ nói đi lại nhiều mồ hôi, bụi bẩn nên anh mang thêm quần áo để thay.
Tôi hụt hẫng xen chút run sợ vì hóa ra chồng tôi không hề đi công tác như anh nói mà đang ngồi chờ ai đó. Ảnh minh họa
Càng ngày tôi lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên có hỏi đồng nghiệp của anh thì được biết anh vẫn đi công tác tỉnh trong tuần như thường rồi nên không hà cớ gì mà cuối tuần vẫn còn đi. Linh tính mách bảo tôi rằng liệu chồng mình có đang làm chuyện gì đó mờ ám sau lưng mình. Tôi quyết tâm phải tìm hiểu cho ra sự thật nên đã lén lút đi theo chồng khi anh ra khỏi nhà vào sáng thứ 7 tuần này.
Sau khi đưa con trai đến lớp học thêm, tôi không trở về nhà làm việc như mọi khi mà lần theo định vị ở máy điện thoại của chồng để tìm anh. Đi theo định vị tôi nhìn thấy chồng đang ngồi ở một quán cafe. Tôi hụt hẫng xen chút run sợ vì hóa ra chồng tôi không hề đi công tác như anh nói mà đang ngồi chờ ai đó. Tôi nghĩ mình đã gần như sắp khóc giây phút đó vì bị chồng lừa dối nhưng ráng kìm để xem chuyện gì xảy ra. Khoảng 10 phút trôi qua, anh nhận một cuộc điện thoại từ ai đó và bắt đầu lên xe đi. Tôi liền bám theo thì thấy anh đi đúng con đường tôi vừa đi là con đường chở con trai tôi đến lớp học thêm. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi rằng chẳng nhẽ là cô giáo dạy thêm của thằng con trai tôi. Thế nhưng nhân vật mà anh gặp khiến tôi sốc hơn vì không ai khác lại chính là thằng con trai tôi. Hai bố con gặp nhau và lên xe đi cùng nhau. Đến đây tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra vì không hiểu sao hai bố con lại gặp nhau lén lút sau lưng tôi như thế này. Tôi quyết định dừng cuộc theo dõi tại đây và về nhà.
Buổi trưa hôm ấy con trai vẫn trở về nhà như không có chuyện gì xảy ra và khoe với tôi rằng hôm nay ở lớp học rất vui. Nó ăn cơm xong rồi nhanh chóng lên phòng nghỉ trưa để chiều còn đi học tiếp.
Sau khi thả con trai ở lớp học đàn buổi chiều, tôi quyết định rình thêm thì phát hiện chồng mình lại đến đón con trai và hai bố con đi xa hút.
Tôi quyết định dừng mọi công việc mà đợi hai bố con trở về nhà sau 17h giờ chiều. Tôi nói ra hết những việc hôm nay mình đã nhìn thấy và yêu cầu hai bố con giải thích để bản thân có thể hiểu thêm. Lúc này chồng tôi mới bắt đầu thú nhận, hóa ra bao cuối tuần qua anh không hề đi công tác và cũng không đi cùng ai khác mà là đi cùng con trai. Trong khi thằng bé sợ sệt đứng nép một góc tường thì chồng tôi bình tĩnh giãi bày.
- Cũng vì em ép con học nhiều quá mà anh nói thì em không nghe. Thằng bé cảm thấy quá mệt mỏi với việc học ngày học đêm học thêm cả cuối tuần nhưng không dám phản kháng với em nên chỉ còn cách cầu cứu bố. Vì thế anh đã đón con đi chơi, về nội, về ngoại và làm những điều mà con thích trong suốt những tuần qua.
- Vậy tại sao hai bố con không nói ngay từ đầu với em mà phải lén lút sau lưng em như thế này, mất tiền đóng tiền học nhưng lại không đi học mà chơi bời lêu lổng, bảo sao thành tích học tập tháng này của nó sụt giảm. Bài kiểm tra cô giáo trả về lúc nào cũng thấp điểm, anh có chịu trách nhiệm không?. Nó luôn là học sinh đứng đầu lớp, nếu không đi học thêm thì không thể giữ vững được vị trí này, nếu không học thêm thì năm sau không thể thi vào trường chuyên đâu - tôi quát lên.
Anh cũng không chịu thua:
- Chính vì những quan điểm vô lý như thế của em nên anh không thể nói lại được. Em hãy cho con được sống cuộc sống mà nó thích, đừng ép nó phải theo những thành tích mà em đặt ra có được không.
Thấy hai bố mẹ cãi nhau, con trai tôi khóc lóc xin lỗi rối rít và hứa sẽ đi học chăm từ ngày mai, thằng bé chạy thẳng lên phòng. Đến giờ tôi vẫn chưa nói chuyện lại với chồng hay con trai vì tôi thấy bản thân không có gì sai cả, cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi con ăn học và đặt niềm tin vào con trai chẳng nhẽ là tôi đã sai? Nếu còn trẻ mà nó không cố gắng thì sau này sẽ ra sao?
Nhưng chồng tôi nói : Hãy cho con chơi đúng với lứa tuổi của con, học và chơi ,chơi và học mới tiếp thu được...
Thôi thì tôi để chồng kèm con trai vậy. Thời gian tôi làm việc khác, nghĩ chắc cũng chả ra gì thấy hết giờ học hai bố con đi bơi, hai bố con đi học đấm bốc, trong tuần có một buổi hai bố con nấu ăn nói chuyện cười tươi, tối vào học, 10 h đã đi ngủ nhưng 5h sáng thấy phòng con đèn sáng.
Tháng đó thấy bình thường nhưng sau ba tháng sức khoẻ con tăng rõ riệt con năng nổ và hoạt bát hơn, thành tích không nổi trột nhưng cũng một chín một mười, chắc chắn hơn, chồng tôi với con gần nhau, nhiều khi tranh luận bóng đá cũng ác chiến, không khí trong nhà đến nỗi tan sở là tôi muốn về nhà.
Có lẽ áp đặt con của tôi đã sai hoàn toàn. Còn các bạn thì sao?