Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại cảnh sống chung vốn là nỗi sợ hãi của nhiều người. Riêng bản thân tôi cũng không muốn chung đụng, thế nhưng không phải ai cũng có điều kiện ra riêng. Một là phụ thuộc điều kiện kinh tế, hai là ý chồng.
Chồng tôi vốn là con trưởng trong nhà, anh là người chu đáo, hết lòng vì gia đình và đối với anh, gia đình tôi cũng là gia đình anh.
Từ khi yêu tôi và xác định sẽ tiến tới hôn nhân, anh chưa từng khiến tôi thất vọng. Anh coi trọng bố mẹ tôi, người thân của tôi, anh còn tìm cách giúp em tôi có được công việc tốt. Chuyện tiền bạc anh cũng chưa bao giờ sân si, bố mẹ ốm đau, anh sẵn lòng vay mượn hỗ trợ.
Anh sống cùng bố nhiều năm vì bố mẹ anh ly hôn rất lâu rồi, hiện tại mẹ anh cũng có gia đình mới. (Ảnh minh họa)
Đó là điều khiến tôi vô cùng trân quý anh. Cảm giác đó cho tôi sự yên tâm và tin rằng anh sẽ là người chồng tốt, mang lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc.
Anh sống cùng bố nhiều năm vì bố mẹ anh ly hôn rất lâu rồi, hiện tại mẹ anh cũng có gia đình mới. Dù vậy anh luôn qua lại với mẹ và chưa từng ghét bỏ mẹ. Bố anh chọn cuộc sống “gà trống nuôi con”, là người lo lắng cho anh mọi thứ nên anh vô cùng kính trọng bố. Tôi có chút yên tâm vì nghĩ bố là người hiểu lý lẽ và đàn ông cũng sẽ dễ chịu hơn phụ nữ nhất là trong khoản soi mói con dâu.
Thế nhưng, mọi việc lại hoàn toàn ngược lại. Bố chồng tôi vốn không thích phụ nữ vậy nên ông chưa từng đi bước nữa lại còn ly hôn với mẹ chồng tôi. Trong mắt ông, đàn bà là “thứ vô dụng”, không làm được công to việc lớn.
Ngay từ khi về làm dâu, sống chung nhà, bố chồng đã coi tôi là người ngoài cuộc trong bất cứ công việc làm ăn nào. Hễ có việc gì liên quan đến cả nhà, tôi muốn ngồi xuống lắng nghe, bàn bạc thì ông không bao giờ cho phép. Câu cửa miệng của bố là: “Đàn bà biết gì mà nói”. Tôi cảm thấy có chút xúc phạm trong đó.
Nhưng nghĩ mình cũng chẳng cần bận tâm mấy việc đó, lo đi làm, chuyện nội trợ là được rồi. Chỉ là bố chồng không có để tôi yên. Ông soi mới tôi từng li từng tí, công việc của tôi bố cũng can dự vào rất nhiều. Đã thế, bố bị tiểu đường, lại bị gút, thức ăn tôi nấu mà không hợp ý ông, ông nói oang oang trong nhà, chê bai ra mặt.
Về làm dâu được mấy tháng tôi đã thấy sợ hãi cảnh sống chung với bố chồng. (Ảnh minh họa)
Ngày đầu tháng 8, tôi cũng quên mất nên mua con vịt về ăn. Thật ra không làm ăn kinh doanh gì thì tôi chẳng có quan niệm kiêng khem nhưng bố chồng tôi lại khó chịu ra mặt. Ngồi vào mâm, ngửi thấy mùi vịt, bố lập tức đẩy thật mạnh, nếu tôi không nhanh tay đỡ thì đĩa đã rơi xuống đất vỡ toang.
Giọng bố đầy đay nghiến khiến tôi run sợ: “Lần sau, cô có mua vịt thì ăn một mình, mà nhớ là mua cuối tháng. Nhà này tôi không ăn vịt. Đầu tháng cô mua về định ám cả cái nhà này à. Chưa đủ đen hay sao mà còn rước thêm nợ?”.
Câu nói của bố khiến tôi cứng họng, không nói được câu gì. Thực ra, chồng tôi rất thích ăn vịt nhưng nghe ông nói vậy cũng đành ngậm ngùi, không dám gắp. Hôm đó, chẳng có gì ăn vì bát canh măng tôi cũng nấu vịt.
Tôi biết bố bị bệnh không ăn được nhiều chất đạm vậy nên lần đó, quá thèm mực tôi đã mua một kg về hấp. Nhưng tôi cũng không quên làm món khác phòng khi bố không ăn. Vậy mà lúc hấp lên, mùi mực, sả bay ra, bố chạy ra phòng bếp đóng cửa cái rầm tỏ thái độ khó chịu.
Cách hành xử của bố thực sự khiến tôi đau đầu. Tôi có nói với chồng thì anh cũng chỉ tặc lưỡi bảo tôi bỏ qua vì tính bố như vậy. Tính như vậy không lẽ tôi phải chiều theo ý bố và sống với tính nết khó chịu ấy cả đời?
Về làm dâu được mấy tháng tôi đã thấy sợ hãi cảnh sống chung với bố chồng. Ai cũng nói tôi may mắn. May mắn là đây chứ đâu. Cơm canh tôi phải phục vụ theo yêu cầu của bố hết, nếu không bố không bao giờ động đũa. Muốn ăn món ngon cũng chẳng dám mua về vì bố kiêng khá nhiều.
Tôi hiểu việc ra riêng khó như lên trời nhưng nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi còn khổ sở hơn cả osin.
(Ảnh minh họa)
Hôm trước, mẹ tôi có nói vay tôi mấy chỉ vàng vi có việc gấp, tôi đưa mẹ vay mà không nói với chồng. Chuyện vô tình lộ ra khi bố nghe được cuộc điện thoại tôi gọi cho mẹ, bố về nói với chồng tôi là tôi vô phép. Tôi không hiểu, chuyện mẹ vay nóng vàng thì cần gì phải thưa với bố? Tôi đã định nói với chồng nhưng chưa kịp, mà vay nóng thì vài hôm mẹ trả chứ mẹ có lấy đâu.
Vì giận chuyện đó nên hôm mẹ tôi gửi quà quê lên, bố chồng tôi nhìn thấy rồi chép miệng: “Nhà này không thiếu còn tha rác về làm gì? Ai thích ăn thì giữ đấy mà ăn, tôi không ăn, đừng có mời”.
Lời nói chua ngoa còn hơn cả những người mẹ chồng khó tính. Từ hôm đó, tôi thực sự thấy ức chế mệt mỏi. Tôi có nói với chồng việc ra ngoài ở riêng nhưng chồng không đồng ý. Anh nói có chết anh cũng phải sống cùng bố vì chỉ có 1 mình bố nuôi anh từ tấm bé đến giờ.
Tôi hiểu việc ra riêng khó như lên trời nhưng nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi còn khổ sở hơn cả osin. Tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà mẹ đẻ, ôm lấy mẹ và sống những ngày tháng thong dong, chẳng phải lo nghĩ gì. Không lẽ tôi phải làm như vậy thật sao?