Nhìn mâm cơm ấy mà nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. (Ảnh minh họa)
Có chị em nào ly hôn vì một mâm cơm không? Chuyện tưởng nhỏ nhặt nhưng thực ra lại không hề nhỏ chút nào. Và tôi chính là người bỏ chồng vì một mâm cơm như thế đấy. Xin chia sẻ với chị em để mọi người cho lời nhận xét xem tôi làm đúng hay sai?
Con tôi vừa được 7 tháng tuổi, vẫn còn rất nhỏ dại và hay quấy khóc. Hôm vừa rồi cả nhà đang ăn cơm, con tôi bỗng khóc lóc ầm ĩ gắt ngủ. Tôi đành buông bát cơm đang ăn dở, bế con đứng lên dỗ dành cho bé ngủ.
30 phút sau khi đã đặt con ngủ say trong giường, tôi quay lại ăn nốt bát cơm thì phải tái mặt khi nhìn mâm cơm còn lại. Bố mẹ chồng, chồng tôi và em trai chồng đã ăn xong, họ đi uống nước xem tivi cả rồi. Đĩa thịt gà trên mâm lúc trước còn đầy giờ trống trơn chẳng có miếng nào, bát canh chua cũng hết nhẵn trơ lại đáy bát. Trên mâm chỉ còn vài cọng rau muống luộc cùng bát nước mắm, tất nhiên là cả đám bát bẩn chờ tôi rửa.
Nhìn mâm cơm ấy mà nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. Tôi đang cho con bú, mỗi bữa phải ăn đến 3 bát cơm nếu không luôn cảm thấy đói. Đồ ăn thức uống cũng cần bồi bổ để có sữa cho con ti và có sức cho bản thân làm việc và chăm con.
Thời điểm trước khi sinh con, vì không mấy khi tăng ca về muộn nên tôi luôn ăn tối cùng với mọi người. Lúc đó thì mọi chuyện chưa có gì. Quãng thời gian tôi sinh con ở cữ, dù đã gửi tiền mẹ chồng nhưng bà vẫn cho ăn rất đạm bạc. Tôi tủi thân lắm song nghĩ mình đang nhờ vả bà nên cũng chẳng dám đòi hỏi nhiều.
Đến cảnh chăm con mọn, chuyện không được ăn một bữa cơm cho đàng hoàng tử tế là điều thường xuyên xảy ra. Chị em phụ nữ chắc ai cũng hiểu. Và lần nào đang bữa ăn phải đứng dậy dỗ con, khi quay lại nhà chồng đã ăn xong, để phần tôi luôn là một mâm cơm xơ xác, đồ ăn ngon hết sạch, chỉ còn lại cơm thừa canh cặn và chút rau. Có bữa đến cơm nguội cũng chẳng còn nữa!
Ban đầu tôi rất buồn và sốc, có tâm sự với chồng nhưng anh ta gạt đi, bảo tôi nhỏ mọn, tị nạnh và để ý từng miếng ăn. Bố mẹ già cả rồi, ông bà ăn được và có sức khỏe thì phải lấy đó làm điều may mắn. Còn chúng tôi trẻ khỏe ăn uống thế nào mà chẳng được, con thì cho ăn dặm lo gì.
Thậm chí chồng còn quay ngược lại trách tôi không biết dỗ con. Nếu khéo léo dỗ dành con thì đã sớm quay lại ăn cùng với mọi người, chứ không phải đợi đến khi hết bữa mới quay lại, hết cơm còn trách ai!
Tôi nhận ra với những người vô tâm và ích kỷ thì họ sẽ không bao giờ thấu hiểu và thông cảm cho người khác. Họ luôn nghĩ rằng mình là đúng nhất, còn người khác phải chấp nhận và nghe theo họ.
Chồng tôi không cờ bạc, rượu chè, gái gú, khá chăm chỉ làm ăn, do đó anh ta luôn vỗ ngực tự hào mình là người đàn ông đáng mơ ước. Nhưng tiền anh ta đâu có đưa cho vợ chi tiêu, nuôi con, tháng nào tôi giục mỏi mồm mới đưa được 2-3 triệu.
Trong cuộc sống hàng ngày, chồng đối xử với vợ cũng rất vô tâm và thiếu trách nhiệm. Anh ta luôn đòi hỏi tôi phải thế này thế kia nhưng không bao giờ ý thức được vai trò và nghĩa vụ của người đàn ông đối với vợ con là gì. Còn bố mẹ chồng, dù không đối xử cay nghiệt ra mặt với con dâu nhưng trong lòng họ luôn coi tôi như người ngoài, chẳng chút thương xót.
Trong cuộc sống hàng ngày, chồng đối xử với vợ cũng rất vô tâm và thiếu trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm ấy, tôi nhìn mâm cơm thảm hại chẳng còn sót lại chút gì ăn được, rồi tôi bước qua không thèm bê xuống bếp rửa dọn. Sau đó tôi vào phòng lấy giấy chậm rãi viết đơn ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân ngột ngạt, bí bách và chẳng có chút tình nghĩa này. Ở một ngôi nhà vô cảm, với một người chồng lạnh lùng, ích kỷ như vậy, tôi thà sống một mình nuôi con còn hơn.
Khi tôi đưa đơn ly hôn, cả nhà chồng và chồng tôi vô cùng bất ngờ. Tôi nói lý do bởi vì mâm cơm nhà chồng phần cho mình thì chồng phá lên cười bảo rằng tôi là kẻ điên rồ chẳng ai bằng. Anh ta khẳng định tôi dở hơi như thế thì ly hôn lấy ai cũng không bao giờ được hạnh phúc.
Sau khi bước chân ra khỏi căn nhà ấy, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và thoải mái. Vậy theo mọi người tôi ly hôn là đúng hay sai?