Dưới chồng tôi có một em trai, chú không có tài cán gì nhưng luôn muốn làm ông chủ, cứ nghe ai rủ rê hoặc nghĩ ra cái gì là lại xin tiền bố mẹ để đầu tư kinh doanh mà chẳng cần có kế hoạch lâu dài, bài bản. Chính vì như thế mà tiền trong nhà cứ đội nón ra đi.
Sau đó mẹ nhờ người xin việc cho chú, nhưng được dăm ba hôm chú lại bỏ ngang vì mệt. Mẹ chồng tôi tức lắm, không biết nên làm thế nào để đứa con trời đánh này sớm trưởng thành, biết nghĩ một chút.
Cách đây không lâu, vợ chồng tôi tới thăm nhà bố mẹ, vừa đến nhà đã nghe tiếng mẹ chồng quát mắng chú. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ liền khóc lớn nói rằng chú sắp lấy vợ. Tôi tươi cười hỏi:
- Chú lấy vợ chẳng phải là chuyện tốt sao mẹ? Như vậy sẽ có người quản chú, chắc chú sẽ trưởng thành và có trách nhiệm hơn. Chuyện tốt như vậy cớ sao mẹ lại khóc, lại mắng chú chứ?
- Con bé kia mang thai rồi, nhà gái thách cưới 100 triệu nhưng mẹ làm gì có nhiều tiền như vậy. Trước được đồng nào thằng giời đánh kia mang đi đốt hết rồi còn đâu. Ấy vậy mà nó dám vỗ ngực đảm bảo với nhà gái sẽ lo được 150 triệu tiền sính lễ. Không hiểu nó đào đâu ra tiền, lấy đâu ra tự tin mà nói vậy nữa.
Vừa thấy vợ chồng tôi đến, mẹ chồng đã khóc nấc lên kể lể. (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn chú mà ngán ngẩm, không biết nên nói gì. Vì chuyện của chú mà chúng tôi phải họp gia đình để bàn bạc, ai cũng lo lắng còn chú thì thờ ơ như chuyện chẳng dính dáng gì đến mình. Cuối cùng nhà chúng tôi bảo chú hẹn bạn gái và mẹ cô ấy nói chuyện riêng, bàn lại khoản sính lễ và đám cưới.
Tuy nhiên khi gặp rồi, nhà gái lại chẳng chịu nhượng bộ.
- 100 triệu đâu có nhiều. Nhà ông bà rước được cả trâu lẫn nghé, như thế là quá hời rồi còn gì. Nếu không phải tại con trai ông bà làm con gái tôi có bầu thì giờ nó vẫn đang học đại học, có tương lai rộng mở hơn rồi. Ông bà nói 100 triệu này có đáng không, như thế là còn ít đấy.
Nhà gái không chịu nhượng bộ, nhà tôi cũng không thể làm chuyện thất đức không cưới con gái nhà người ta được. Cuối cùng hai vợ chồng bàn bạc góp cho chú 50 triệu, số còn lại bố mẹ đi vay mượn, sau này chú phải có trách nhiệm trả dần.
Sau khi cưới, vợ chồng chú sống với bố mẹ chồng tôi. Vì chú không có công ăn việc làm, em dâu đang bụng mang dạ chửa nên mẹ lại tìm việc cho chú chứ hai vợ chồng ngồi nhà nhìn nhau thì lấy gì mà ăn. Chú cũng chịu đi làm nhưng bản chất lười biếng, ngại khó ngại khổ nên bữa đi bữa nghỉ, lương lậu chẳng được bao nhiêu. Thành ra, bố mẹ chồng vẫn phải gồng gánh cả đôi vợ chồng.
Chú cứ chơi bời mãi, tôi khuyên nhiều lần không được. (Ảnh minh họa)
Chớp mắt đã tới ngày em dâu sinh nở, cả nhà ai cũng mừng, nghĩ rằng có con chú sẽ có trách nhiệm hơn. Nào ngờ khi đứa trẻ được mấy tháng, không hiểu sao em dâu lại làm loạn lên đòi mua nhà ra riêng, nếu không sẽ ly hôn.
Mẹ chồng hết cách đành tới hỏi vay vợ chồng tôi ít tiền mua nhà cho chú, nhưng tôi nhất quyết từ chối. Hết mẹ chồng lại đến chú thím săn đón, tôi tuyên bố thẳng:
- Anh chỉ chẳng dư dả gì. Vợ chồng chú thím muốn mua nhà ra riêng thì tự kiếm tiền mà mua, anh chị không giúp được. Ngày cưới anh chị đã giúp chú 50 triệu rồi, không thể giúp thêm hay cho vay được nữa vì anh chị còn có con nhỏ cần phải lo.
Cũng từ đó, không thấy vợ chồng chú thím hay bố mẹ chồng nhắc đến chuyện mua nhà cho em ra riêng nữa.
Chú tới vay tiền, tôi từ chối thẳng mặt. (Ảnh minh họa)
Cách đây mấy hôm, tôi được công ty cử đi công tác 3 ngày. Để chồng chăm con một mình tôi không yên tâm nên nhờ mẹ chồng qua ở cùng vài ngày để tiện chăm cháu.
Hôm đi công tác về, mẹ chồng đang ở trong bếp nấu ăn, chồng tôi đi làm chưa về còn con trai 4 tuổi đang cầm một chiếc xe ô tô đồ chơi mới trên tay.
- Ai mua ô tô mới cho con vậy?
- Thím mua cho con đấy mẹ ạ. Thím mua ô tô cho con, còn bố cho thím một chiếc thẻ.
Câu nói bâng quơ của con trai khiến tôi sửng sốt. Chiếc thẻ gì ở đây? Đợi chồng về, tôi gặng hỏi thì anh mới nói đã cho vợ chồng chú thím vay 500 triệu để mua nhà.
- 500 triệu chứ không phải 5 triệu hay 50 triệu đâu. Đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng mình đấy. Sao anh lại thoải mái cho chú vay như vậy, anh thừa biết chú là người như thế nào mà? Nói là cho vay nhưng khác gì cho không đâu. Em đã nói rõ ràng với anh từ trước rồi, sao anh vẫn làm như vậy? Anh có coi em là vợ không?
Tức tối, tôi đề nghị ly hôn rồi ôm con về nhà ngoại luôn. Chồng và bố mẹ chồng cứ cưng chiều chú hết lần này đến lần khác, tôi thực sự không thể chịu nổi nữa rồi. Nếu vợ chồng chú thím không chịu trả lại tiền, tôi sẽ ly hôn, ai muốn nói gì thì nói.