Cách đây 1 tuần, tôi theo chồng đi dự tiệc. Một người bạn giàu có của anh tổ chức ăn mừng khi tậu mới chiếc xe cả mấy tỉ đồng.
Mọi thứ diễn ra bình thường. Buổi tối ấy tôi uống khá nhiều rượu vì chồng bảo đều là bạn bè của anh, phải nhiệt tình để giữ mặt mũi cho chồng. Tôi nghĩ chuyện này cũng không diễn ra thường xuyên, có chồng bên cạnh rồi, hơn nữa xung quanh toàn người quen biết của anh ấy thì có gì mà phải lo.
Tôi không biết mình về bằng cách nào. Chỉ biết khi tôi tỉnh dậy thì cũng đã là tờ mờ sáng hôm sau. Mở mắt ra nhìn xung quanh tôi giật mình phát hiện đây không phải phòng ngủ ở nhà tôi, mà là phòng khách sạn.
Mở mắt ra nhìn xung quanh tôi giật mình phát hiện đây không phải phòng ngủ ở nhà tôi, mà là phòng khách sạn. (Ảnh minh họa)
Thời điểm đó tôi còn nghĩ có lẽ trời khuya nên chồng đưa vợ vào khách sạn ngủ tạm một đêm. Nhưng bên cạnh chăn gối lạnh ngắt, rõ ràng không có dấu hiệu anh từng ngủ ở đây, hơn nữa người cũng chẳng thấy đâu.
Lần tìm túi xách lấy điện thoại cuống quýt gọi cho chồng nhưng không ai nghe máy. Nói chính xác hơn là chồng tôi đã tắt máy rồi. Ở một nơi xa lạ, rơi vào hoàn cảnh không biết đường nào mà lần, tôi sợ hãi và hốt hoảng lắm. Khi đó nhìn kỹ lại, tôi mới thấy cạnh xấp tiền còn có một mẩu giấy nhỏ gấp làm đôi. Bên trong có ghi 1 dãy số điện thoại xa lạ. Tần ngần một lát, tôi bấm máy gọi tới số đó.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đàn ông. Khi anh ta giới thiệu mình chính là bạn của chồng tôi thì tôi không khỏi choáng váng. Khủng khiếp hơn cả, người đưa tôi về phòng khách sạn tối qua chính là anh ta.
Một tiếng sau, tôi ngồi đối diện Quân - tên người đàn ông đó ở 1 quán cà phê yên tĩnh. Nghe anh ta chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện mà tôi không thể tin nổi. Hóa ra chồng tôi làm ăn thua lỗ, mất hết tất cả số vốn liếng có trong tay rồi. Bao gồm tiền tiết kiệm của 2 vợ chồng và cả số tiền tôi ngu dại mượn sổ đỏ của bố mẹ cắm ngân hàng vay hộ anh ta.
Đứng trước áp lực quá lớn, anh ta không chịu đựng nổi nên chọn cách chạy trốn. Chồng tôi có vay Quân 500 triệu, trước khi chạy trốn đã ngỏ ý gán tôi cho Quân để trừ nợ. Nghe có vẻ Quân cũng khá có máu mặt, chồng tôi sợ hãi mới phải thanh toán hết nợ nần trước khi rời đi. Còn nhà của bố mẹ tôi thì anh ta không quan tâm đến.
- Em thấy đấy, không có chuyện gì xảy ra cả. Anh đã biết em từ khá lâu rồi và cũng có cảm tình với em. Anh tôn trọng em nên sẽ không bao giờ đối xử với em theo cách đó. Em cầm 2 tỷ này về mà chuộc lại nhà cho bố mẹ đi kẻo ông bà không có chỗ ở. Chồng em nó đi biệt tích rồi, nó bảo với anh là đi tìm đường làm ăn gây dựng lại mọi thứ.
Nghe anh ta chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện mà tôi không thể tin nổi. (Ảnh minh họa)
Số tiền 500 triệu anh ta cho chồng tôi vay thì thôi chẳng nói làm gì. Thế nhưng hà cớ gì Quân phải đưa thêm cho tôi hẳn 2 tỷ để chuộc nhà lại cho bố mẹ. Khi tôi thắc mắc anh ta mỉm cười:
- Anh muốn em trở thành bạn gái anh. Yên tâm đi hiện tại anh đang độc thân, về tương lai anh không dám hứa trước nhưng chắc chắn ngày nào còn bên nhau thì anh sẽ đối xử với em thật tốt.
Tôi đờ đẫn trở về nhà, phát hiện đồ đạc cá nhân của chồng đã biến mất. Trên bàn có một lá thư, nội dung giống với lời Quân kể với. Chồng nói rằng có tội rất lớn với tôi và mong được tha thứ. Quá cay đắng và đau xót, tình nghĩa vợ chồng mấy năm, dù chúng tôi chưa có con nhưng anh ta đối xử với tôi như thế thật quá tàn nhẫn.
Hiện tại đứng trước nguy cơ bố mẹ bị mất nhà, lẽ nào tôi chỉ còn còn cách chấp nhận lời đề nghị của Quân? Mà tính ra thì tôi cũng đâu thiệt thòi g nhỉ. Vừa được một số tiền lớn mà còn có một người bạn trai tuyệt vời?