Giấc mộng có trai đẹp, trai giàu của tôi tan thành mây khói (Ảnh minh họa)
Tôi biết Hợp từ những năm học cấp 2 trường làng, nhưng mãi đến khi vào cấp 3 trường huyện chúng tôi mới thân nhau. Nhà Hợp cách nhà tôi khoảng hơn 1 cây số, sáng nào Hợp cũng chịu khó dậy sớm, sang nhà tôi để đợi tôi đi học cùng. Rồi không hẹn mà nên cả hai chúng tôi đều thi trượt đại học mặc dù sức học của tôi hơn hẳn Hợp, nhưng "học tài thi phận" đành chấp nhận mà thôi.
Nghĩ cảnh lại ăn bám thêm bố mẹ 1 năm nữa để thi lại, trong khi bố mẹ làm nông, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để bòn từng hạt lúa, củ khoai cho chị em tôi đến trường, nên cuối cùng tôi quyết định dành phần ưu ái của bố mẹ cho cậu em trai mới bước vào cấp 3. Tôi đồng lòng cùng Hợp vào Sài gòn kiếm tiền nhằm nuôi sống bản thân và nếu thuận lợi sẽ vừa làm, vừa học để thực hiện ước mơ đổi đời bằng con đường học vấn.
Vào đến Sài Gòn, Hợp nộp ngay đơn đi làm công nhân ở khu chế xuất. Nó hết phân tích rồi nài nỉ, rồi giận hờn tôi vì tôi không cùng quan điểm với nó là làm công nhân cho doanh nghiệp lớn an toàn hơn dù lương có thấp một chút so với công việc ở ngoài.
Vậy là tôi và Hợp "đôi ngả phân li", Hợp đi làm công nhân ổn định được 3 tháng rồi mà tôi vẫn lang thang tìm việc. May mắn đến lúc túi gần cạn tiền thuê chỗ trọ, ăn cơm bình dân thì tôi được một cửa hàng bán quần áo dành cho nam giới tuyển vào làm. Bà chủ khi biết tôi là gái quê ở một tỉnh miền Trung xa xôi, lại là con nhà nông thì tỏ ý không tin. Bà cố tấm tắc, xuýt xoa khen là tôi có dáng chuẩn, có nước da trắng và khuôn mặt ưa nhìn với đôi mắt "làm đắm đàn ông", khiến tôi vừa thích thú, vừa e thẹn.
Bà chủ dành nhiều tình cảm cho tôi vì từ khi có tôi đứng bán hàng khách đông hơn hẳn, thu nhập của cửa hàng tăng hơn trước nhiều. Tôi biết điều đó qua nghe lỏm cuộc trao đổi của mấy chị nhân viên cũ với nhau, nhưng tôi cũng đủ khôn để không thể hiện niềm vui ra mặt vì sợ đố kị, ghen ghét của họ đối với một người mới vào làm như tôi.
Vì yêu cầu của bà chủ, tôi bắt đầu làm quen với son phấn, với những trang phục gợi cảm, bắt mắt đàn ông. Thỉnh thoảng ngày nghỉ, tôi không đến Hợp thì Hợp lại cất công đến nhà trọ thăm tôi.
Mỗi lần thấy tôi Hợp lại nheo nheo mắt nhìn ngắm tôi từ đầu tới chân rồi nhỏ nhẹ xa gần rằng "mày nhớ mình là dân quê, làm sao khi về bố mẹ và em trai mày còn mở cửa cho mày vào nhà đấy..."
Tôi hiểu Hợp lo điều gì mới nhắc tôi như thế, nhưng công việc là công việc, mình đi làm thuê có vừa lòng chủ họ mới trả tiền cho chứ!. Sau một năm ở Sài gòn tôi và Hợp dần xa nhau, mà tôi biết nguyên nhân chính là Hợp không thích thấy tôi thay đổi theo gương người thành phố.
Không còn con bạn chân quê lâu lâu nhắc tôi nhớ về "gốc rạ" của mình nữa tôi tha hồ tung tẩy, làm bạn với mấy đứa sàn sàn tuổi tôi, xuất thân như tôi và ham đổi đời như tôi. Rồi tôi bắt đầu yêu, nghĩ mình xinh đẹp, trẻ trung, tôi gạt tất cả mấy anh trai ăn cơm bình dân, ở nhà trọ để theo gót mấy chàng ga lăng, sành điệu khi họ đến mua trang phục và buông lời cợt nhả với tôi. Tôi chẳng cần giấu giếm khi nói lên ước muốn của mình là có được người đàn ông đẹp trai, giàu sang để thoát khỏi cảnh nghèo. Chia tay đến mối tình thứ 3 mà tôi vẫn chưa neo được đời mình vào bến đỗ...
Rồi tình cờ một tối đi hát karaoke với mấy nhỏ bạn cùng "chí hướng như tôi", tôi quen biết Sinh. Đó là một chàng trai chỉ mới nhìn cũng biết là dân chơi sành điệu, giàu có. Sinh lại đẹp trai đến nỗi từ lúc biết Sinh đến khi nghe Sinh ngỏ lời yêu không lúc nào hình bóng Sinh không ở trong trái tim tôi. 1 tháng làm quen, 1 tháng yêu nhau tôi như người đi trong mơ vì nghĩ mình sắp thành "bà hoàng" như lời Sinh rót vào tai tôi.
Tôi đã dễ dàng hiến dâng cho Sinh cái ngàn vàng của người con gái khi Sinh tổ chức một buổi tiệc thừa hoa tươi, thừa rượu ngọt để mừng sinh nhật lần thứ 20 của tôi. Thế nhưng giấc mộng có trai đẹp, trai giàu của tôi tan thành mây khói khi sáng ra chỉ còn mình tôi trong phòng khách sạn, Sinh đã biến khỏi Sài Gòn như chưa bao giờ tồn tại cùng tôi! Đau khổ, ân hận, tôi bỗng nhớ Hợp, nhớ lời nó cảnh báo tôi, không biết bây giờ về quê bố mẹ có mở cửa cho tôi vào nhà không.