Lấy chồng giàu chưa hẳn đã sung sướng (ảnh minh họa)
Tiền bạc không phải là yếu tố quyết định một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Câu chuyện của cô gái 28 tuổi chia sẻ trên NEU Confessions mới đây là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Lấy chồng giàu có, gia đình chồng bề thế, lắm tiền nhiều của nhưng cô gái vẫn phải ly hôn trong cay đắng.
Cô gái làm việc trong một cơ quan nhà nước, đã có bằng thạc sĩ, tự nhận mình là kiểu người không xinh, không xấu, ít nói, ít ấn tượng. Chồng cô thì ngược lại, là một người đàn ông nổi trội, hơn cô 8 tuổi, thu nhập hằng tháng là 30 triệu đồng, có nhà 3 tầng, hai mảnh đất mặt đường cho thuê, đã có ô tô riêng…
Những tưởng cô gái may mắn “chuột sa chỉnh gạo” thế nhưng, chuỗi ngày sống ở nhà chồng là chuỗi ngày “cơm chan nước mắt”. Chồng làm cách nhà 80 cây số, cả tháng về được 1, 2 ngày, cô sống chủ yếu cùng mẹ chồng. Cô bị mẹ chồng soi mói đủ thứ, “mua thịt chó thì kêu mỡ, mua thịt bò kêu nạc, lau nhà bảo hôi, hút bụi bảo ồn, giặt kêu nước xả vải hắc…”.
Cô đã cố gắng thay đổi để phù hợp với nếp sống nhà chồng nhưng vẫn thất bại. Điều khiến cô đau đớn hơn là sự vô tâm của chồng. Mặc vợ ở nhà xoay sở với một mớ hỗn độn, anh không gọi điện, không nhắn tin hỏi han, quan tâm.
Một lần cô bị ngã, móng chân chọc vào thịt của ngon chân cái, đau đến mức nhập viện, cô càng thấu sự vô tâm, lạnh lùng của chồng và nhà chồng. Mẹ chồng cô nói: “Nhà giàu giẫm phải gai mồng tơi, có mỗi thế cũng đi viện”. Chồng cô nói: “Anh bận lắm, việc nhỏ thì em tự lo đi”.
Càng đau xót hơn, cô phát hiện chồng cặp bồ với một bà mẹ đơn thân. Đó là lúc, cô quyết định phải chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Cô tìm mọi cách chuyển công tác, sau đó học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Ngay khi biết tin được chuyển công tác ra ngoại thành Hà Nội, cô làm đơn ly hôn, kết thúc 1 năm 6 tháng và 1 đời chồng.
Cuộc sống hiện tại của cô vô cùng tự do. Nhờ kiên trì học tiếng Anh, làm việc 4 tháng không lương cho một trung tâm dạy ngoại ngữ, cô đã được nhận vào đó làm việc. Cô thuê nhà gần cơ quan, ban ngày làm công chức, tối và cuối tuần dạy thêm tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ. Với mức lương 16 triệu đồng/tháng, cô có cuộc sống thoải mái, dư giả.
Tự mình bước ra khỏi cuộc hôn nhân đau khổ, cô gái khiến không ít người ngưỡng mộ. Dòng tâm sự của cô thu hút 13.000 lượt thích và gần 2.000 lượt quan tâm. Nhiều người thừa nhận rằng, cuộc sống sau ly hôn không phải lúc nào cũng tăm tối nếu như chúng ta có đủ mạnh mẽ và bản lĩnh.
“Ai bảo lấy chồng giàu là sướng? Lấy chồng giàu mà vô tâm thì là tận cùng của đau khổ. Em chỉ muốn nói với chị một câu, chị mạnh mẽ vô cùng. Không phải ai cũng đủ can đảm bước ra khỏi khổ đau như chị”, nick name Thúy Nguyên bình luận.
“Chị thật bản lĩnh. Hôn nhân không hạnh phúc thì nên giải thoát cho chính mình. Chúc chị tìm được người đàn ông xứng đáng”, nick name Vũ Ngân viết.
#23397: Mình đã ly hôn chồng giàu. Mình 1992, theo dõi NEU confessions từ hồi sinh viên, giờ ra trường đi làm, lấy chồng rồi bỏ chồng rồi vẫn theo dõi. Cảm thấy như page này già đi cùng mình vậy… Năm 2014, mình thi đỗ và làm trong một cơ quan tại Hà Nội, cách nhà 200km, vừa làm vừa học thạc sĩ. Là kiểu người không xinh không xấu, ít nói, ít ấn tượng. Anh chồng cũ hơn mình 8 tuổi, cách cơ quan mình 1km, nhà 3 tầng, 2 mảnh đất mặt đường cho thuê, có ô tô và thu nhập 30 triệu đồng/tháng. Anh làm cách nhà 80km. Bố anh đã mất, chỉ còn mẹ. Lúc tán tỉnh anh bảo mình là kiểu người nước lọc, cơm trắng, nhạt nhẽo nhưng lành... Vốn nghĩ cuộc sống cứ thế, có công việc, có chồng, có con… Nhưng khi về làm dâu, anh cả tháng mới về nhà, mỗi lần về 1-2 ngày, rồi 2 tháng anh mới về. Mẹ anh thì soi mói đủ thứ. Bà cho giúp việc nghỉ để mình làm việc nhà. Mua thịt chó bà kêu mỡ, thịt bò kêu nạc, lau nhà kêu hôi, hút bụi kêu ồn, giặt kêu nước xả vải hắc… Mỗi lần mình đều đổi nhưng vấn đề ở chỗ “không ưa thì dưa có giòi”. Bà vốn ưng cô bé sinh năm 1994 ở gần... Anh trai và chị dâu của anh thì khúc mắc về việc chia đất, sống bằng mặt không bằng lòng, lâu lâu lại “bỏ đá xuống giếng”. Hai đứa cháu trai thì nghịch ngợm... Anh thì cứ kệ mình, cả tháng không về, không gọi điện, không nhắn tin, không quan tâm. Đến hôm mình bị ngã xe, móng chân chọc vào thịt ngón chân cái, phải nằm viện. Một mình tự vào viện, tự làm thủ tục, nhờ người nhà bệnh nhân cùng phòng mua cơm... Tủi thân dã man. Bác sĩ yêu cầu người nhà ra ký giấy cam kết phẫu thuật, mình gọi thì mẹ anh kêu “Nhà giàu giẫm phải gai mồng tơi, có mỗi thế thôi cũng đi viện, tao bận không đi được”. Mình gọi điện thì anh kêu: “Anh bận lắm, việc nhỏ thì em tự lo đi”. Mình đành gọi điện cho anh trai ruột cách 200km đi xe đêm đến, sáng hôm sau ký xong giấy, mua hộp cơm cho mình rồi vội vã đi về… Thực sự tủi thân, lúc ốm đau là lúc cần người nhà nhất. Mình bắt đầu ấp ủ ý định ly hôn sau một năm chung sống... Sau 3 lần 3 thời điểm bất ngờ đến nơi anh làm việc, mình phát hiện anh có bồ. Bồ anh là người đã ly hôn và có 1 con riêng, không có ý định kết hôn nữa. Hai chị em nói chuyện, chị khuyên mình cứ sống với anh đi “em xa quê, xa bố mẹ, em cần 1 ngôi nhà, thân gái một mình vất vả, sau này con cái sẽ tốt hơn. Còn chị có sẵn nhà, độc lập kinh tế, không có ý định cướp chồng em, chị chỉ cần giải tỏa... Còn anh chắc chỉ cần vợ để trông mẹ, lau dọn nhà, và đỡ mang tiếng già mà ế...”. Mình tìm mọi cách để chuyển công tác, học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Sau 6 tháng, ngay khi biết tin được chuyển công tác ra ngoại thành Hà Nội, mình làm đơn ly hôn, kết thúc 1 năm 6 tháng và 1 đời chồng. Đến tay trắng đi trắng tay. Chuyển ra ngoại thành, mình thuê nhà gần cơ quan, chiều tối hết giờ và thứ 7, chủ nhật mình chủ động đến một trung tâm ngoại ngữ xin giúp việc, học việc, đào tạo và thử việc. Tròn 4 tháng không lương thì mình được giao lớp đầu tiên, sau đó dần nhiều học sinh, nhiều lớp hơn. Lương tính theo phần trăm lớp... Bây giờ thì anh vẫn ở với chị bồ, mẹ anh ở với trưởng, bé sinh năm 1994 đã lấy chồng có chửa, mình vẫn thuê nhà, ngày làm công chức, tối và cuối tuần đi dạy thêm tiếng Anh. Nhiều khi nhớ quay quắt căn nhà nội thất sang trọng kia, nhớ máy lọc nước ion-kiềm, nhớ căn phòng cưới phong cách hoàng gia, nhớ cái ô tô ấm áp, chứ không hề nhớ người... Mà ô tô thì cũng chỉ là phương tiện cá nhân của anh, anh đi suốt mình không được ngồi nhiều (cười). Mà cho mình hỏi là mình sinh năm 1992, đã ly hôn, không xinh không xấu, nhà tỉnh lẻ cách 200km, bằng thạc sĩ, làm 2 công việc ở Mê Linh từ 8-21 giờ (có nghỉ trưa), thu nhập 16 triệu/tháng, chưa có con, thì có thể kiếm chồng tốt nữa không nhỉ? |