Nhà chồng tôi có hai người con trai, chồng tôi là cả, làm việc ở quê, còn em trai chồng làm việc trên thành phố. Tôi về làm dâu năm trước thì năm sau em trai chồng cũng kết hôn. Bố chồng mất rồi, sau đám cưới vợ chồng tôi sống chung với mẹ chồng dưới quê.
Nhà có hai cô con dâu, tôi lép vế hoàn toàn trước em dâu nên luôn bị mẹ chồng coi nhẹ, khinh thường. Tôi chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm công nhân. Cuộc sống vất vả, tôi không có điều kiện ăn diện làm đẹp. Tôi cũng không biết nói chuyện khéo léo để lấy lòng mẹ chồng.
Em dâu làm văn phòng, lúc nào cũng ăn diện chỉn chu. Em ấy còn khéo miệng lắm, lại là người có học thức nên mẹ chồng rất hài lòng. Mỗi dịp lễ Tết em dâu đều quà cáp chu đáo, thi thoảng còn biếu tiền mẹ chồng khiến bà rất tự hào.
Bà nói chán cuộc sống ở quê rồi. (Ảnh minh họa)
Đi đâu hay có khách đến nhà, bà cũng chỉ nhắc đến em dâu, còn tôi như người vô hình. Họa may nhắc đến cũng là những lời chê bai. Tôi biết mình không bằng em dâu nên cũng chỉ còn cách chấp nhận nuốt tủi thân, ấm ức vào lòng chẳng biết làm thế nào vì dù sao bà cũng là mẹ của chồng tôi.
Cho đến cách đây hơn nửa năm, mẹ chồng đột ngột tuyên bố sẽ bán nhà, bán đất lên thành phố ở với em trai chồng. Bà nói chán cuộc sống ở quê rồi, có một điều bà không nói ra nhưng tôi biết là bà đã chán ngấy cảnh chung sống với cô con dâu quê mùa là tôi. Bà muốn lên thành phố hưởng phúc với con trai út.
Bà bán đất, vợ chồng tôi không còn chỗ ở phải ra ngoài thuê trọ, chẳng khác gì bà đuổi chúng tôi mặc kệ chẳng quan tâm. Bất bình lắm nhưng vợ chồng tôi không biết phải làm sao vì đất của bà thì bà có quyền.
Trước đó em trai chồng vẫn thuê nhà, lần này bà bán đất mang tiền lên ý định mua một căn hộ rồi ở hẳn với vợ chồng em ấy. Mẹ chồng lên thành phố, chúng tôi đi ở trọ, ban đầu tôi còn có phần oán trách bà nhưng sau đó tôi sớm nhận ra cuộc sống như này thật tự do thoải mái. Tôi không muốn quay lại cảnh sống chung với bà như trước.
Ai mà ngờ được sau 6 tháng lên ở chung với con trai út, nhà đã tậu đàng hoàng thì mẹ chồng tôi đột ngột trở về. Nhìn bộ dạng của bà, chúng tôi phải há hốc kinh ngạc.
Mẹ chồng níu chặt lấy tay chồng tôi, khóc lóc bảo rằng không ở được với con út. Nghe bà kể lại đầu đuôi mọi chuyện mà tôi cũng phải cạn lời. Ban đầu mua nhà bà tin tưởng con trai, con dâu nên để hai vợ chồng họ đứng tên. Hiển nhiên là đã không còn là của bà. Cuộc sống chung từ ấy mới phát sinh đủ thứ mâu thuẫn và rắc rối.
Em dâu không còn ngoan ngoãn biết điều như mẹ chồng vẫn tưởng. Thực tế vợ chồng họ coi mẹ chồng chẳng khác gì osin, giao hết việc nhà, trông cháu cho bà. Ở chung rồi thì cũng chẳng quà cáp biếu xén làm gì nữa, mẹ chồng hờn giận thì họ tuyên bố đã nuôi bà rồi nên đừng đòi hỏi nhiều.
Em dâu không còn ngoan ngoãn biết điều như mẹ chồng vẫn tưởng. (Ảnh minh họa)
Đến lúc này mẹ chồng mới thấm thía sâu sắc mấy chữ “xa thương gần thường”. Một năm gặp gỡ vài lần, mỗi tháng mấy cuộc điện thoại trò chuyện, bà cứ ngỡ con dâu út đẹp người đẹp nết lại có hiếu. Ở chung va chạm rồi mới biết, thực tế em ấy chẳng coi mẹ chồng ra gì. Em trai thì bênh vợ, luôn trách mẹ khắt khe để ý quá đáng, còn bảo bà phải thay đổi tính tình cho nhà cửa êm ấm. Mẹ chồng nghẹn đắng, đuổi họ đi thì họ tuyên bố nhà đã là của họ.
Lúc này mẹ chồng mới nhớ đến cô con dâu ở quê là tôi. Bà không chăm chút vun vén cho vợ chồng tôi như con út nhưng lúc nào tôi cũng chu toàn trách nhiệm, dù bà có làm gì tôi vẫn tôn trọng. Không ở được với con út nữa, mẹ chồng quyết định về quê. Bà rủ chồng tôi lên thành phố, gây áp lực bắt em chồng phải trả lại căn nhà. Bà sẽ mang tiền về quê mua đất làm nhà, rồi đón vợ chồng tôi về sống cùng.
Chắc gì em chồng đã trả, nếu là người có liêm sỉ và tự trọng thì cậu ta đã hành xử khác rồi. Hơn nữa hiện tại tôi không muốn sống chung với mẹ chồng nữa. Theo mọi người tôi phải làm thế nào trong hoàn cảnh này?