Khi tôi kết hôn với chồng, ai cũng nói rằng gia đình anh không môn đăng hộ đối với nhà tôi. Quả thật nhà tôi có điều kiện hơn nhà chồng nhưng nhà chồng cũng không phải nghèo khó gì, thuộc mức bình thường.
Vì trên cơ chồng nên cuộc sống làm dâu của tôi vô cùng thoải mái và dễ chịu. Bố mẹ chồng rất nâng niu, chiều chuộng, chồng tôi cũng nể và nghe lời vợ. Khi mọi thứ đang rất tốt đẹp thì đùng một cái biến cố xảy đến, gia đình tôi phá sản.
Nhà tôi phải bán gần như hết sạch tài sản để trang trải nợ nần, chỉ còn lại đúng căn nhà nhỏ cho bố mẹ sinh sống. Bố mẹ tôi không có lương hưu, công việc kinh doanh đã đổ bể, ông bà đành đi vay tiền mở quán hàng tạp hóa nhỏ, kiếm những đồng bạc lẻ duy trì cuộc sống.
Trước đó, tháng nào mẹ tôi chẳng cho thêm vài chục triệu chi tiêu. Bây giờ thậm chí ông bà còn cần tôi chu cấp, số tiền 10 triệu thực sự quá ít ỏi.
Tôi quá choáng váng trước sự lật mặt của nhà chồng. (Ảnh minh họa)
Giữa lúc tôi đang đau đầu tìm cách kiếm thêm thu nhập thì bố mẹ chồng tuyên bố muốn vợ chồng tôi ly hôn. Ông bà bảo chuyện đã thế này rồi, tôi nghĩ xấu về họ hay trách móc ra sao cũng được. Nhà tôi đã xuống dốc, tôi không còn phù hợp với chồng nữa, cần thiết phải ly hôn.
Chồng tôi yếu ớt phản đối song trước áp lực từ bố mẹ, cuối cùng anh cũng im lặng. Anh còn bảo tôi may sao chúng tôi chưa có con, chia tay nhẹ nhàng không ràng buộc. Anh rất thương tôi nhưng một bên hiếu một bên tình, anh chỉ có thể chọn một.
Tôi quá choáng váng trước sự lật mặt của nhà chồng. Tôi hỏi mọi người rằng lẽ nào trong mắt họ chỉ có tiền bạc, còn con người tôi thì không đáng giá chút nào ư? Ngần ngừ một lát, bố chồng mới thở dài tuyên bố một chuyện không ngờ nổi:
- Thôi chuyện đã đến nước này thì bố mẹ phải công khai thôi. Thực sự cũng vì bất đắc dĩ chứ bố mẹ không muốn làm vậy. Trong trường hợp này thì tiền bạc thực sự rất quan trọng với bố mẹ và thằng Tiến (tên chồng tôi)...
Khi ấy tôi mới biết thì ra là chồng tôi khó có con. Bảo sao mà chúng tôi cưới nhau gần 2 năm nay vẫn chưa mang thai. Nhưng vì hai đứa tuổi còn trẻ, chưa sốt sắng chuyện sinh con nên mặc kệ tùy duyên. Bố mẹ chồng tôi biết vấn đề từ trước đám cưới, trong 1 lần tình cờ cả gia đình đi khám sức khỏe ở bệnh viện, nơi người quen của bố chồng làm việc. Lúc nhận kết quả ông đến nhận thay chồng tôi và giấu anh không cho biết.
Chồng tôi khó có con tự nhiên, nếu muốn làm bố thì chỉ còn cách thụ tinh ống nghiệm. Số tiền cần ít nhất cũng phải vài trăm triệu, đó là thành công ngay, còn không thì con số rất khó nói trước. Gia đình chồng không đủ điều kiện nên buộc lòng phải tìm bên thông gia giàu có mới lo được chi phí lớn ấy.
Nghe ông bà nói xong, tôi mỉm cười thốt lên bốn chữ mà cả nhà chồng hóa đá, lập tức thay đổi thái độ:
- Con có thai rồi.
Thực ra tôi thử thai mấy hôm trước, biết mình đã có bầu nhưng vì chuyện nhà đẻ nên tôi bận rộn, lo lắng nhiều thứ quá, không còn tâm trạng mà công bố rộng rãi. Lại nghĩ cứ để qua 3 tháng chắc chắn thì tuyên bố tin vui vẫn chưa muộn. Ai mà ngờ được nhà chồng lại ép vợ chồng tôi phải ly hôn.
Bố mẹ chồng cũng ý thức được nếu không đền bù thì tôi sẽ không để yên. (Ảnh minh họa)
Lúc này đứa cháu rõ ràng quan trọng hơn vấn đề nhà tôi phá sản. Bởi vậy bố mẹ chồng lập tức rối rít hỏi han đồng thời xin lỗi tôi. Tất nhiên tôi tha thứ cho họ, vì không muốn con sinh ra không có bố. Chồng tôi hơi yếu đuối nhưng cũng là người tốt chẳng đến nỗi nào. Tuy nhiên qua chuyện này tôi đã nhận ra một điều, đó là chỉ khi mình còn có giá trị, nếu không sẽ bị đá bay như một cái giẻ.
Nhưng chuyện này tôi cũng không thể bỏ qua cho nhà chồng được. Thế là tôi nói thẳng ông bà phải để hết tài sản cho cháu, không được chuyển cho chồng, nhỡ đâu anh ta ngoại tình đi theo người khác.
Bố mẹ chồng cũng ý thức được nếu không đền bù thì tôi sẽ không để yên. Cho cháu thì vẫn là máu mủ nhà họ. Bởi vậy ông bà lập tức đồng ý sang tên căn nhà và mảnh đất hiện tại cho cháu, khi nào đứa bé chào đời. Lúc ấy tôi mới hài lòng mãn nguyện.