Hai vợ chồng tôi lấy nhau đã được 2 năm, trước đó cũng yêu nhau 3 năm rồi mới cưới chứ không phải chỉ vài tháng. Sau khi cưới, bố mẹ hai bên gom góp tiền mua cho vợ chồng tôi một căn chung cư và một chiếc ô tô để đi lại gọi là để tránh mưa tránh nắng, cũng nhờ đó mà hai đứa không hề bị áp lực về tài chính.
Vợ chồng tôi sống với nhau rất hạnh phúc, sáng sớm chồng gọi tôi dậy rồi cả hai sửa soạn đi làm. Có hôm anh còn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng và nấu cơm trưa cho cả hai mang đi làm ăn nữa.
Đến chiều khi tan làm chồng lại qua đón tôi về nhà, vì tiện đường. Rồi hai đứa đi chợ, về nhà cùng nhau nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa. Tối cùng nhau đi ngủ, đôi lúc tôi bận công việc phải thức khuya, bảo anh ngủ trước anh cũng không chịu, nhất quyết đợi tôi ngủ cùng.
Về khoản tiền nong, chồng đưa hết cho tôi giữ, chỉ giữ lại một phần để chi tiêu vì phần lớn việc chi tiêu mua sắm trong nhà đều tự tôi mua nếu thấy cần, chồng chỉ khi nào thấy thiếu gì thì mới nói với tôi thôi. Nhờ đó, sau hai năm kết hôn vợ chồng tôi tiết kiệm được một khoản kha khá.
Vào những ngày cuối tuần, hai vợ chồng sẽ dọn dẹp nhà cửa rồi đi cà phê, dạo phố, đi ăn nhà hàng hoặc những quán xá ven đường, chỗ nào ngon thì đi, không thì tụ tập bạn bè, thi thoảng lại về quê. Chồng tôi không cờ bạc, rượu chè hay trai gái linh tinh, cũng không mê game mà chỉ tập trung vào công việc và dành thời gian cho vợ.
Gia đình tôi rất hạnh phúc khiến nhiều người ghen tị. (Ảnh minh họa)
Hai vợ chồng cũng ít khi cãi nhau. Tính anh hiền nên tôi cứ làm căng một chút là anh đã xin xỏ: “Em giận anh thì anh không nói chuyện với em nữa, chứ anh càng nói thì em càng mắng anh thôi”. Đến hôm sau lại có quà làm lành luôn, như vậy thì ai mà giận nổi nữa chứ.
Nói chung, những người xung quanh ai cũng ghen tị, ngưỡng mộ với cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi. Họ khen tôi tốt số khi lấy được một người chồng “vàng mười” như anh, mà tôi cũng cảm thấy như vậy thật.
Vậy mà cách đây mấy hôm, nửa đêm chồng tôi cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Thấy anh khó ngủ, tôi liền quay sang hỏi thì anh bỗng đề nghị ly hôn:
- Ngọc này, hay là mình ly dị đi em?
Câu hỏi của anh như sét đánh ngang tai, khiến tôi chết lặng ngay tại chỗ.
Tôi không tin nổi vào tai mình, cứ nghĩ rằng anh đùa nhưng rõ ràng biểu cảm đó rất nghiêm túc. (Ảnh minh họa)
Tôi thật sự không hiểu nổi hai vợ chồng đang hạnh phúc như vậy thì tại sao lại ly dị chứ? Khi chưa kịp nói gì, chồng tôi nói tiếp:
- Anh xin lỗi, bây giờ anh mới dám nói ra. Không hiểu sao anh vẫn nhớ về Mai. Khi anh và em làm việc gì chung từ ăn chung, ngủ chung, dọn dẹp chung hay đi chơi với nhau, anh đều nghĩ về cô ấy. Lúc nào anh cũng nghĩ giá như em là Mai thì tốt, nhưng anh phải đè nén, giấu kín cảm xúc đó trong lòng để diễn vai người chồng tốt với em.
Em không thấy anh quá hoàn hảo à? Anh chỉ diễn vậy thôi, chứ trong lòng anh vẫn nhớ về Mai. Anh mong đó là Mai chứ không phải em. Giờ anh không thể giấu em nữa rồi, anh mệt mỏi với vai diễn này… Đây cũng là lý do tại sao anh chưa muốn có con với em, vì anh chưa xác định với em có là tình cảm thật hay không. Còn giờ anh đã biết trong tim anh có ai rồi, xin lỗi em.
Mai là người yêu cũ của chồng tôi, cả hai đã yêu nhau 12 năm rồi chia tay vì bị gia đình chị ấy phản đối. Sau đó chị ấy ra nước ngoài du học và đã lập gia đình. Tôi không thể ngờ 5 năm qua anh chưa quên được người yêu cũ, bao lâu nay anh chỉ cố gắng diễn vai diễn là người chồng mẫu mực.
Tại sao lại có thứ tình yêu sâu đậm như vậy chứ, đến khi lấy vợ rồi, sống chung với vợ mà vẫn nghĩ về người yêu cũ nhiều như vậy. Từ hôm đó đến nay hai vợ chồng không nói với nhau câu nào, liệu có cách nào để tôi cứu vãn cuộc hôn nhân này không?