Tuần trước, Hưng đèo em vượt 50km về ra mắt mẹ anh. Chúng em đang thuê nhà làm việc ở Hà Nội, còn mẹ anh sống ở tỉnh giáp ranh thủ đô. Em quyết định ngủ lại nhà Hưng một đêm, hôm sau mới về.
Sau bữa tối, dọn dẹp, rửa bát xong, em mệt nên xin phép mẹ Hưng đi nghỉ sớm. Em rủ Hưng vào phòng nói chuyện thì mẹ anh lập tức lên tiếng:
- Ở nhà này không có chuyện chưa là vợ chồng mà đã ngủ chung đâu nhé.
Dù ngủ một mình ở nhà bạn trai vừa lạ lẫm khó ngủ, hơn nữa em cũng sợ tối nhưng không có ý định bảo Hưng ngủ lại với mình, vì em cũng ngại mẹ anh.
Sau bữa tối, dọn dẹp, rửa bát xong, em mệt nên xin phép mẹ Hưng đi nghỉ sớm. (Ảnh minh họa)
Vậy là em ngủ một mình ở phòng Hưng, còn anh thì ra sofa ngủ, bởi nhà anh nhỏ chỉ có hai phòng ngủ thôi, một phòng của mẹ anh rồi. Thậm chí để canh chừng con trai, sợ Hưng lẻn vào ngủ với bạn gái, mẹ anh còn mở cửa phòng lúc ngủ, bắt Hưng kê sofa ra vị trí bà có thể dễ dàng nhìn thấy anh.
Mệt nên em cũng thiếp đi từ lúc nào. Chẳng biết ngủ được bao lâu, em chợt cảm nhận có tiếng động bên cạnh mình. Theo phản xạ, mắt nhắm mắt mở em đưa tay sang bên cạnh kiểm tra, để rồi khi sờ vào một vật mà em lập tức bủn rủn cả người, phải hét lên thất thanh.
Sao lại có chuột trên giường, nó còn bò sát vào người em, bàn tay em vừa hay chụp được. Em sợ nhất là chuột, vừa hôi bẩn lại còn lây truyền bệnh. Nghe tiếng em hét, Hưng tỉnh dậy lao vào, mẹ anh cũng chạy sang xem có chuyện gì. Khi em kể lại thì mẹ anh lập tức liếc xéo:
- Cháu tiểu thư yếu đuối quá đấy, có con chuột lên giường thôi mà cũng sợ hét ầm ĩ. Thôi ngủ đi, nửa đêm đừng làm phiền giấc ngủ của người khác nữa. Thằng Hưng về chỗ của mình nhanh lên!
Em sợ thật sự rồi, liền bảo Hưng vào ngủ với mình nhưng mẹ anh lườm không cho. Hưng cũng thở dài nghe theo mẹ, bảo em chuột chạy rồi có gì mà sợ.
Đêm ấy em thức trắng, vừa sợ chuột vừa nghĩ uất ức và chán nản. Hưng là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ làm việc nhưng thu nhập không cao. Em cũng không quá quan trọng điều đó đâu. Em nghĩ hai đứa cưới về cùng bảo ban nhau làm ăn, rồi từ từ gây dựng.
Nhà Hưng không có điều kiện, nói trắng ra là nghèo. Mẹ anh không có lương hưu, hàng tháng anh trích lương gửi về chu cấp cho bà. Căn nhà thì nhỏ, cũ kỹ, chật chội, đêm ngủ còn có chuột lên giường. Nhưng em không phải chán nản ở điểm đó v em đã chấp nhận khi yêu anh rồi.
Đêm ấy em thức trắng, vừa sợ chuột vừa nghĩ uất ức và chán nản. (Ảnh minh họa)
Có điều em thấy mẹ anh thật sự rất khó sống chung, khó tính và ghê gớm quá. Đấy là em mới về ra mắt mà bác ấy đã đối xử khắt khe với em như vậy, sau này thật sự trở thành con dâu thì không biết sẽ thế nào? Từ lời nói đến hành động, bác ấy không có chút gì thương em cả. Em về ra mắt, thực tế vẫn là khách nhưng mẹ anh bắt em nấu nướng, dọn dẹp toàn bộ, còn hơn là con dâu chính thức trong nhà. Hưng thì bảo đó là việc của phụ nữ, vài chuyện cỏn con có gì mà cằn nhằn, ca thán.
Hôm sau về, em hỏi Hưng mẹ anh nhận xét thế nào về em. Anh kể bà bảo em đỏng đảnh tiểu thư quá, chẳng biết có làm vợ làm dâu được hay không. Tuy nhiên nếu anh vẫn quyết cưới em thì bà cũng không phản đối nữa.
Nghe xong mà em chán hết cả người. Theo các chị, em có nên tiếp tục không hay là chia tay Hưng để tìm người khác tốt hơn? Em cũng dễ nhìn, có học thức, có công việc đàng hoàng mà!