Ảnh minh họa
Tôi và chồng tôi cưới nhau được 5 năm thì ly thân. Lý do một là chậm đường con cái, dù cả hai đi khám đều có đủ về sức khỏe sinh sản. Lý do thứ hai là không hiểu vì sao lúc yêu cái gì cũng đẹp và đằm thắm, tâm đầu ý hợp. Đến lúc sống với nhau rồi thì dần dà ông chằng bà chuộc. Ai cũng thấy ai trái tính trái nết. Lý do thứ ba là cả hai đã say nắng với người bên ngoài.
Đơn giản như vậy thôi, chúng tôi đã ly thân. Nhưng của đáng tội, chúng tôi vẫn hòa thuận ăn chung nhưng ngủ riêng phòng. Cả ngày không ai dòm ngó chuyện riêng tư của nhau coi như cứ lờ đi, như những người xa lạ. Khuất mắt trông coi, cũng thấy dễ chịu.
Cũng có lúc cả hai tính đến chuyện ly hôn, nhưng chưa ngã ngũ vì nhiều thứ, phần vì lo gia đình hai bên phản đối, phần vì chia tay rồi cũng phải tìm nơi ở mới, cuộc sống mới. Thôi thì, cứ góp gạo thổi cơm chung, bao giờ có người tính chuyện hôn nhân mới thì lúc đó sẽ ly hôn. Cũng chẳng qua là đối tượng của đôi bên hướng đến đã chưa ở mức độ mặn nồng, mới chỉ dừng lại ở say nắng.
Trước Tết năm ngoái, tôi có hò hẹn với bạn trai là sáng mùng 2 Tết chúng tôi sẽ cùng đi du ngoạn tới thành phố mộng mơ phương Nam trong thời gian một tuần… coi như đây là lần đầu sống thử. Tôi háo hức chuẩn bị tỷ mỉ chu đáo cho chuyến đi này, hi vọng sẽ là nhịp cầu hạnh phúc trong tương lai.
Tối mùng 1 Tết, vợ chồng tôi có ăn chung bữa cơm thân mật thụ lộc lễ đêm Giao Thừa và cúng lễ sáng mùng 1. Bữa ăn cũng khá vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Trót nâng vài ly vang nên tôi rất bốc đồng. Anh chồng dù ly thân rồi nhưng lại tỏ ra ga lăng rủ rê tôi ngày mai lên vùng núi phía Bắc ngắm sương mù, có khi đón được tuyết rơi… Trước đây cưới nhau gấp gáp chưa có tuần trăng mật, thì giờ sẽ có tuần chia tay. Vậy là tôi chẳng có lý do để từ chối mà đồng ý ngay, quên đi cuộc hẹn với người mới.
Sáng mùng 2 Tết, anh bạn trai mới đến đón thì tôi và chồng đã rời thành phố rồi. Anh ta điện tới điện lui, tôi vì đang bên chồng cũng vì muốn thử thách anh bạn mới nên không nghe, cũng không trả lời tin nhắn.
Vậy là tôi đã trốn bồ để đi chơi với chồng ở thị trấn miền núi trong sương rất xa xôi. Cuộc đi đó thật tuyệt, nó đã gợi lại nhiều kỷ niệm của tình yêu, lúc cưới, những chuyến đi bên nhau hạnh phúc trong quá khứ... Chúng tôi lại tìm thấy ở nhau tình yêu như thủa ban đầu. Thì ra, cuộc sống với biết bao mối lo chuyện kiếm sống, các mối quan hệ và cả những cái tôi quá lớn của cả hai đã giết mòn tình yêu thủa nào.
Trở về thành phố, tôi tiếp tục lẩn trốn, thoái thác để gặp gỡ lại anh bạn trai đã từng khiến tôi say nắng và nghĩ tới ly hôn. Mặc cho anh ta thường xuyên gọi điện, nhắn tin hò hẹn, kể lể về tình cảm chân thành và đang đau khổ vì bị khước từ tình yêu. Cho đến hơn một tháng sau, tôi đã chính thức cự tuyệt anh bạn ấy khi đã biết tin mình có thai, niềm mong chờ cũng là niềm hạnh phúc vơ bờ bến của cả hai vợ chồng.
Khi viết lại câu chuyện này vào ngày giáp Tết năm nay, khi con trai đầu lòng của chúng tôi cũng đã vài tháng tuổi, một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu và đầy khôn ngoan khi biết "chọn" những nét đẹp của cả bố và mẹ. Bây giờ, chúng tôi đã là một tổ ấm thực sự và không có gì có thể chia cắt được lần nữa. Nghĩ lại câu chuyện về cuộc "lén lút" đi chơi với chồng đó mà tôi cứ cười một mình, may mà đã có cuộc đi chơi đó mà tôi mới tìm lại hạnh phúc của cuộc đời mình.
Hóa ra, tình yêu, hạnh phúc không phải là điều quá viển vông hay xa vời, nó nằm ở chính những điều giản dị nhất dành cho nhau. Vậy là, Tết năm nay gia đình tôi đã thực sự hạnh phúc, mãn nguyện.