Tôi quyết định đi làm xa khi vợ tôi vừa mang thai được 3 tháng. Cũng do điều kiện kinh tế khó khăn, mình tôi phải cáng đáng kinh tế cả gia đình. Nếu tôi cứ bám trụ ở gần nhà, được sớm tối cạnh vợ đấy nhưng thu nhập bèo bọt. Nghĩ xa xôi tôi quyết định cắn răng bỏ lại vợ đang mang bầu và mẹ già để xách hành lý theo mấy người bạn. Cũng cỡ vài tháng tôi mới được về nhà 1 lần.
Biết vợ ở nhà thiếu thốn tình cảm nên tôi làm được bao nhiêu đều gửi về hết cho ở nhà chi tiêu. Mẹ tôi là người nhận tiền, giữ tiền và chi tiêu. Vợ tôi đang mang bầu không tiện đi lại, có mẹ tôi chợ búa, cơm nước cô ấy cũng đỡ vất vả. Hơn nữa cô ấy nghỉ làm rồi, nhà có 2 mẹ con thì ai cầm tiền mà chẳng được. Tôi nghĩ như thế mà đồng thời cũng chẳng thấy vợ phàn nàn gì.
Tôi quyết định đi làm xa khi vợ tôi vừa mang thai được 3 tháng. (Ảnh minh họa)
Đủ ngày đủ tháng vợ tôi sinh một cô con gái. Nhưng con bé hơi nhẹ cân, không được mũm mĩm như con nhà người ta. Tôi hỏi vợ mang bầu không ăn uống được à, cô ấy cúi gằm nói chẳng hiểu sao không ăn được, thành ra con mới nhẹ cân như vậy. Tôi động viên vợ, giờ vợ chồng tôi chăm chút kỹ lưỡng cho con là được. Tôi càng cố gắng làm thêm làm nếm để gửi tiền nhiều hơn về nhà, có tháng lên đến 30 triệu. Tôi bảo vợ nếu vợ ít sữa thì cho con ăn thêm sữa ngoài, cứ loại tốt loại đắt mà mua. Vợ tôi cũng chỉ ậm ừ cho xong.
Tôi đã lên kế hoạch sẵn ngày đầy tháng con sẽ về thăm nhà. May mắn hoàn thành công việc xong sớm, tôi về trước dự định 2 hôm. Nghĩ cũng chẳng quan trọng nên tôi không báo với vợ và mẹ. Lúc tôi về thì gần tối, sắp đến giờ cơm. Nhưng vào nhà tôi lại chẳng thấy mẹ đâu, chỉ có vợ tôi và con đang ngủ trong phòng riêng.
Tôi lay vợ dậy hỏi cô ấy đã ăn uống gì chưa thì giật thót thấy người cô ấy sốt nóng hầm hập. Cô ấy mở mắt nhìn tôi nhưng vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Rồi cô ấy bỗng bật khóc: “Anh ơi, bao giờ anh mới về? Cho em về bên ngoại đi, em sợ em không chịu nổi thêm được nữa. Nhưng em chẳng dám nói với anh sợ anh lại lo nghĩ…”. Khóc một lát cô ấy ngủ thiếp đi. Tôi cặp nhiệt độ cho vợ thì thấy cô ấy sốt đến 40 độ, mới biết lúc nãy vợ sốt quá mà mê sảng chứ cô ấy chưa nhận ra là tôi đã về.
Tôi vội xuống bếp thì thấy mâm cơm để sẵn trên bàn, chắc mẹ tôi phần cho vợ trước đi ra ngoài. Mở mâm cơm, tôi bàng hoàng nhìn bên trong chỉ có tô canh lõng bõng nước, ít đậu kho và bát nước mắm. Trong tủ lạnh cũng không có gì khá khẩm hơn. Tôi run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ đến cảnh vợ phải chịu đựng khi ở nhà với mẹ mình mà lòng đau quặn thắt. Thì ra sự thật là đây, thì ra những lời mẹ tôi nói vẫn chăm sóc vợ con tôi chu đáo là nói dối! Thì ra vợ tôi đã phải cắn răng nhịn nhục tất cả vì không muốn chồng phải lo nghĩ khi công việc đã quá mệt mỏi!
Tôi lấy máy vợ gọi cho mẹ, vì điện thoại của mình hết pin. Chắc bà nghĩ con dâu gọi nên vừa mở máy đã tuôn một tràng: “Cơm sẵn đấy rồi chỉ việc ăn thôi còn gọi cái gì, không biết tôi đang bận à? Ngày xưa chúng tôi vừa đẻ đã phải xuống giường làm việc ngay, giờ các cô sướng quá rồi. Hơi ốm 1 tí đã có cơm bưng tận miệng…”.
Khóc một lát cô ấy ngủ thiếp đi. (Ảnh minh họa)
Tôi không nghe được nữa, đành lên tiếng: “Mẹ, là con đây. Mẹ không bận gì thì về trông con bé giúp để con đưa vợ con đi viện”. Mẹ tôi nhanh chóng có mặt ở nhà, thì ra bà sang hàng xóm tụ tập đánh bài với các bà bạn chứ bận bịu gì đâu. Bà líu ríu hỏi tôi nọ kia nhưng lần này tôi giận bà thật sự. Tôi không nói không rằng, trước mặt bà hất tung cả mâm cơm ở cữ của vợ mà bà chuẩn bị.
Đưa vợ đi làm thủ tục nhập viện xong xuôi, tôi quay về thu dọn đồ đạc cho vợ và con để mai kia vợ ra viện thì đưa họ về nhà ngoại cách đó 40km. Tạm thời có lẽ vợ phải ở bên nhà mẹ đẻ, khi nào con cứng cáp chút, cô ấy thích ra ngoài thuê nhà thì thuê. Từ bây giờ chúng tôi sẽ ở riêng, không chung đụng gì với mẹ nữa.
Mẹ tôi thấy thế thì khóc lóc rồi trách móc tôi đủ kiểu. Thú thực tôi cũng khổ tâm lắm. Ai chẳng muốn gia đình hòa thuận, sum vầy. Nhưng mẹ đối xử với vợ tôi như vậy, tôi làm sao có thể thản nhiên đứng nhìn. Tôi đi làm xa không ở cạnh họ hàng ngày, tốt nhất là để họ tách nhau ra. Tôi vẫn sẽ gửi một phần tiền về cho mẹ chi tiêu cơ mà. Thế nhưng mẹ tôi vẫn khăng khăng không chịu, nói tôi bất hiếu, có vợ quên mẹ. Tôi làm vậy có đúng không mọi người?