Tôi và chồng kết hôn được 4 năm nay, con trai đầu lòng đã hơn 3 tuổi. Tôi có thai trước đám cưới nên sau khi cưới được 5 tháng thì tôi đã sinh con.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi đi. Vợ chồng tôi không giàu có gì nhưng kinh tế cũng tạm ổn, tình cảm giữa tôi và chồng cũng chẳng đến nỗi nào. Con trai tôi ngoan ngoãn và khỏe mạnh, là nguồn động lực lớn đối với tôi.
Thế nhưng nửa năm trở lại đây tôi nhận ra chồng bỗng thờ ơ, lạnh nhạt với con trai hơn hẳn. Trước đây anh ấy là người bố rất tốt, yêu thương, chăm sóc con tận tình. Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến tôi vô cùng thắc mắc. Nhiều lần thấy chồng quát mắng, dọa nạt con làm thằng bé sợ, tôi tức giận hỏi lý do thì chồng chỉ bảo trẻ con nuông chiều sinh hư.
Nghiêm khắc với con đâu có nghĩa là đánh đòn nó chẳng khác gì kẻ thù kiểu đấy. Tôi còn tuyên bố thẳng nếu anh ấy không thể dạy bảo con hẳn hoi thì đừng làm bố nó nữa cho xong!
Tôi bảo nếu anh ấy còn đánh con như vậy thì tôi sẽ không để yên đâu. Ảnh minh họa
Ai ngờ tôi vừa dứt lời thì chồng tôi gào lên: “Nó đâu phải con tôi!”. Tôi kinh hãi trước lời chồng nói. Xưa nay anh ấy chưa bao giờ nói lời tương tự hay nghi ngờ tôi ngoại tình cho anh “đổ vỏ”.
Tôi điên cuồng chất vấn chồng tại sao lại nói lời thiếu suy nghĩ như thế. Chồng tôi liền vào phòng làm việc, rút từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ bệnh án. Tôi giở ra xem, bệnh nhân là chồng tôi, kết quả khám bệnh cho thấy anh ấy không thể có con. Thời gian chồng tôi đi khám đúng là nửa năm về trước.
“Nó là con ai?”, chồng tôi gằn từng chữ. Tôi tái mét không nói được gì. Thú thực cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng thằng bé là con của chồng tôi. Bởi tôi không hề ngoại tình, có quan hệ với người đàn ông khác bên ngoài. Nhưng kết quả khám bệnh của chồng rành rành ra đấy, vậy thì chỉ có thể là cái đêm hôm ấy.
Đêm đó tôi đi họp lớp Đại học và gặp lại người yêu cũ. Do có hơi men trong người và yếu lòng không làm chủ được bản thân, tôi đã qua đêm với anh ta. Khi ấy tôi đang yêu chồng còn anh ta cũng có bạn gái. Chúng tôi chỉ coi như đó là tình một đêm và vì tôi nghĩ mình ở kỳ an toàn nên không đề phòng kỹ lưỡng.
Nếu chồng tôi không thể có con thì đứa bé chỉ có thể là con của anh ta mà thôi. Không phải tôi cố ý giấu giếm anh, mà chính bản thân tôi cũng không hề biết. Nếu nửa năm trước chồng không tình cờ đi khám thì bí mật ấy có lẽ sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Do hôm đó không kiềm chế được cảm xúc nên chồng mới buột miệng thốt ra sự thật. Ảnh minh họa
Tôi sững sờ nhìn chồng. Trong một lúc tôi biết được 2 bí mật cay đắng, một là con trai lại không phải con chồng tôi, hai là anh ấy không có khả năng có con. Bí mật thứ nhất có thể đẩy tôi đến vực thẳm. Nhưng vì chồng không thể sinh con nên anh ấy mới cam chịu chấp nhận nuôi con người khác. Đó là lý do suốt nửa năm qua anh ấy không hề hé răng với tôi lời nào, tuy nhiên anh ấy cũng chẳng thể yêu thương thằng bé được như trước. Do hôm đó không kiềm chế được cảm xúc nên chồng mới buột miệng thốt ra sự thật.
Giờ chồng bảo tôi cứ sống như chưa có chuyện gì đi. Tôi biết anh ấy sĩ diện lắm, sợ thiên hạ xì xào đàn ông mà “bất lực”, không sinh được con. Mẹ con tôi sẽ là cái vỏ bọc hoàn hảo cho anh ấy. Phương án ấy cũng giúp cuộc sống của tôi không bị xáo trộn, chuyện xấu tôi làm cũng không bị phanh phui.
Nhưng chúng tôi chỉ có thể giữ được cái vỏ đẹp đẽ với người ngoài, còn về nhà đóng cửa lại thì chúng tôi sao có thể vui vẻ, hạnh phúc được như trước. Con trai tôi lớn lên trong hoàn cảnh như thế, có người bố thù hằn, ghét bỏ mình, liệu thằng bé sẽ thế nào? Tôi phải chọn cách nào đây? Có nên ly hôn, chấp nhận đau ngắn còn hơn dày vò nhau mấy chục năm sau này?