Tôi vừa kết hôn được một tuần. Đôi bên hoàn toàn tự nguyện, gia đình cũng ủng hộ nhưng chỉ tới lúc này tôi là chỉ muốn ly hôn ngay lập tức thôi mọi người ạ.
Tôi và chồng quen nhau qua mai mối, sau có 4 tháng thì đi đến hôn nhân. Chồng tôi là người khá hiền lành, chăm chỉ làm ăn. Tôi cũng có công việc ổn định, bố mẹ chồng khá hòa nhã, vốn tôi luôn hi vọng rằng cuộc hôn nhân của tôi sẽ trôi qua êm đềm.
Sau đám cưới chúng tôi vẫn sống với bố mẹ chồng. Mà có lẽ là cũng không ra ở riêng được vì chồng tôi là con cả. Dưới anh còn một em trai chưa cưới vợ, sau này chắc vợ chồng cậu ta sẽ ra ngoài sống.
Tôi và chồng quen nhau qua mai mối, sau có 4 tháng thì đi đến hôn nhân. (Ảnh minh họa)
Một tuần qua mọi thứ khá bình thường, tôi đang tập làm quen với cuộc sống mới ở nhà chồng. Cũng may có mẹ chồng chỉ bảo và chồng cũng hết lòng giúp tôi hòa nhập nên mọi thứ tạm gọi là suôn sẻ.
Cho đến ngày hôm qua, cuối tuần tôi nấu bữa trưa xong bèn ra vườn mời bố mẹ chồng và chồng vào ăn cơm. Mọi người thời điểm đó đang trồng cây ăn quả ngoài vườn. Từ trong nhà tắm, chồng tôi gọi với ra bảo tôi lên tầng hai gọi em trai chồng xuống.
Tôi liền lên gọi cậu ta nhưng gõ cửa mấy tiếng mà cậu ta không trả lời. Thấy cửa không khóa trong, tôi mạo muội đẩy vào vì nghĩ cũng chẳng có gì bí mật. Để rồi nhìn cảnh tượng bên trong mà tôi phải hét lên thất thanh. Em trai chồng đang nằm sõng soài trên sàn nhà, chân tay co quắp, mắt trợn trừng như không còn thần trí.
Chồng tôi lập tức lao vào bế em trai lên sơ cứu rất thành thục. Mẹ chồng còn lấy thứ thuốc gì đó cho cậu ta uống. Một lát sau thì tình trạng của cậu ta đã khá hơn. Mọi người bình thản xuống nhà ăn cơm như bình thường, để cậu ta nằm nghỉ trên phòng.
Trên bàn ăn, lúc đó nhà chồng mới tiết lộ cho tôi mọi chuyện. Hóa ra em trai chồng có bệnh động kinh từ nhỏ. Bảo sao mà cậu ta chỉ học hết cấp 3, hiện tại công việc không ổn định, thu nhập bấp bênh. Trước đó tôi vốn thắc mắc chồng tôi được học hành đàng hoàng mà em trai chồng lại có phần bê bết nhưng cũng không nghi ngờ gì. Bây giờ thì đã hiểu được nguyên do rồi.
Song điều đáng nói là khi trước tôi hỏi thăm về cậu ta thì chồng không hề kể gì. Rõ ràng anh cố tình giấu giếm tôi. Nhà anh chỉ có hai anh em, mai sau bố mẹ anh già yếu không còn nữa, em trai anh nếu không tự lo cho bản thân thì trách nhiệm sẽ đè nặng lên vai hai vợ chồng tôi.
Tôi nói với chồng như vậy thì anh bảo tôi chỉ nghĩ nhiều, chuyện đến đâu hay đến đó. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi có công việc nhưng mức lương đâu có cao. Lo cho bản thân, con cái còn chưa xong, phụng dưỡng bố mẹ hai bên còn chưa đủ, lại thêm một cậu em chồng nữa thì làm sao mà gánh nổi? Chưa nói điều tôi lo sợ là gen xấu nhà chồng sẽ di truyền lên con tôi.
Nghĩ đến cảnh đứa con mình sinh ra, dành mọi yêu thương lại có bộ dạng như em chồng bây giờ mà tôi đau đến thắt ruột. Không chỉ tôi đau lòng mà cũng khổ cho con lắm nếu mang trong mình căn bệnh đó. Cả cuộc đời con sẽ không được suôn sẻ.
Tôi nói với chồng như vậy thì anh bảo tôi chỉ nghĩ nhiều, chuyện đến đâu hay đến đó. Dù thế nào cậu ta cũng là em trai ruột của anh, anh không thể bỏ được. Thì tôi có bắt anh phải bỏ rơi em trai đâu nhưng anh nên thành thật ngay từ đầu. Để tôi tự mình đưa ra quyết định có kết hôn hay không chứ không phải là cố tình lừa dối muốn bẫy tôi vào tròng thế này?
Vợ chồng tôi cãi nhau chiến tranh lạnh. Tôi thì chỉ muốn ly hôn khi mà chưa có gì ràng buộc để làm lại từ đầu. Tôi có nên kiên quyết chấm dứt cuộc hôn nhân này không?