Ảnh minh họa
Em lấy chồng nay cũng đã hơn 10 năm. Em năm nay 30 tuổi. Từ khi em lấy chồng, cha mẹ chồng em không chấp nhận vì gia đình em nghèo, em lại là công nhân nên mẹ chồng phản đối em kịch liệt.
Nhưng vì em với chồng em yêu thương nhau nên tự tổ chức lễ cưới. Đám cưới diễn ra cha mẹ chồng nhất quyết không vào. Cha mẹ chồng ở quê ở miền bắc. Em tổ chức cưới ở trong miền nam vì bọn em đều từ miền bắc vào nam lập nghiệp.
Trong khoảng thời gian mới cưới em tưởng chừng như sống trong biển nước mắt. Ngày nào mẹ chồng cũng gọi điện tra tấn về tinh thần. Cưới xong em về quê chồng, mẹ chồng em đuổi em không cho em vào nhà. Chồng em bắt xe đưa em về ngoại...
Em về cha mẹ ruột được một ngày thì cha chồng gọi điện bảo em quay về. Thật sự lúc đó em không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Nhưng cha mẹ em phần thương con, phần thương rể. Cha mẹ em khuyên em nên quay về một lần này nữa thôi. Nếu mẹ chồng không thay đổi thì lúc đó có ly hôn cũng không hối hận.
Thế rồi em cũng nghe lời cha mẹ em quay về nhà chồng. Tự dưng mẹ chồng lại bình thường với em. Em ở mà phập phồng lo sợ. Cuối cùng mấy ngày hai vợ chồng em cũng vào miền nam tiếp tục công việc.
Thời gian trôi qua em biết mẹ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mẹ chồng càng xa cách, em vì thương chồng lại cố gắng thu hẹp khoảng cách để gần mẹ chồng hơn.
Hai năm vợ chồng em vẫn chưa có con. Bác sĩ bảo tinh trùng chồng yếu, vợ thì đa nang. Uống thuốc rồi cũng không thấy có thai. Em và chồng em quyết định mua đất cất nhà rồi tính sau. Khi hay tin bọn em mua đất cất nhà, mẹ chồng gọi điện cho vợ chồng em về quê để mẹ chồng phụ giúp cho một ít. Vợ chồng em lại về. Ai ngờ khi cha chồng không ở nhà, mẹ chồng em gọi em với chồng em lại nói chuyện.
Mẹ chồng nói giờ mua đất cất nhà mẹ phụ thêm, nhưng với điều kiện giấy tờ nhà đất phải để cha mẹ đứng tên hoặc anh trai chồng đứng tên chứ không cho vợ chồng em đứng tên. Mẹ bảo như vậy để sau này lỡ vợ chồng bỏ nhau em cũng sẽ không chia tài sản được. Hai vợ chồng em quá đỗi ngạc nhiên.
Em không nói gì cả. Bởi lẽ em thương chồng nên em không nói gì, để hai mẹ con tự giải quyết. Chồng em không chịu. Thế là mẹ chồng em chửi em thậm tệ.
Mẹ chồng em bảo bọn em ly dị đi, kiểu gì rồi bọn mày cũng không ở được với nhau, không có con rồi cũng bỏ nhau. Chồng em nói không có con là do con chứ không phải vợ con. Mẹ chồng em bảo chồng em "nếu mà do mày thì sau này đi làm, trưa nó đi ngủ với thằng khác, mày đâu quản nó 24/24h, rồi mà đi nuôi con thiên hạ..."
Em nghe mà trời đất như sụp xuống. Mẹ chồng em chửi em: “mày là con gái, mày sống cũng phải có lòng tự trọng. Nếu con tao lỡ yêu mày quá, không bỏ được thì mày cũng nên tự ý mà rời xa, đừng bám con tao như đỉa đói, đồ vô học”. Em cắn răng, nuốt nước mắt vào lòng, ngồi im lặng không hé răng để cho mẹ chồng sỉ vả. Vì em thương chồng, không muốn chồng phải khó xử.
Chồng em vẫn ngồi im lặng không nói gì. Xong đêm đó em và chồng về nhà em. Em quyết định không ở với chồng nữa nhưng chồng em không chịu. Anh cầu xin em. Chồng em nói "em ở với anh chứ không ở với cha mẹ", thế nên em lại mủi lòng. Chồng em thương em nhiều lắm...
Thấm thoát những năm sau đó cuộc chiến của mẹ chồng với em vẫn âm thầm diễn ra. Em thề tuyệt nhiên em không cãi một câu.
Trong một ngày gần đây chồng em với mẹ chồng gọi điện thoại nói với nhau chuyện lấy thuốc thang cho anh uống. Em cũng không biết vì chồng em không nói với em. Hôm mẹ chồng điện vào zalo cho chồng em không được. Vì đi làm cả tuần được ngày nghỉ anh mệt nên anh tắt zalo để ngủ. Em cũng không hay biết chuyện gì cả. Em lấy điện thoại chồng em thì vô tình thấy mẹ chồng em nhắn tin chửi chồng em thế này thế nọ. Nghe vợ xúi này nọ rồi không coi cha mẹ ra gì hết... rồi chửi chồng em bằng những từ ngữ khiếm nhã.
Em thấy thương chồng nên lấy zalo của em nhắn tin thanh minh cho chồng. Thế là mẹ chồng em chửi em thậm tệ... chửi em con đĩ, con quỷ... xúi chồng em thế này thế khác. Mẹ chồng em còn chửi cả cha mẹ em. Em không hiểu vì sao mẹ chồng lại chửi em như thế
Em nói với chồng là mẹ chửi em vậy, nếu anh ở với em thì sau này em không về nhà anh nữa... Hơn mười năm làm dâu cha mẹ chồng không hề nhìn mặt cha mẹ em. Không bao giờ hỏi thăm, không đến nhà...
Em lấy điện thoại của chồng em xem thì thấy mẹ chồng nhắn tin cho chồng em rằng: Nếu giờ ở với em thì mẹ chồng sẽ bỏ chồng em. Nếu có em thì không có mẹ.
Chồng em không biết em đọc tin nhắn. Em cũng không nói gì cả. Nhưng cả tuần nay hai vợ chồng ít nói chuyện. Anh cũng không quan tâm đến em như trước đây. Em hỏi thì chồng em nói anh giờ sống bất cần đời, mệt mỏi. Em nói, nếu anh ở với em mà khổ vì cha mẹ thì ly hôn em đi. Anh nói em thích gì thì cứ làm. Em giận, em nói ly hôn, thế là chồng em đồng ý.
Trước đây mỗi khi giận dỗi em nói vậy là anh không bao giờ chấp nhận... Hôm qua anh nói chuyện với cha mẹ em, anh nói "Giờ con không bỏ được cha mẹ con. Nếu vợ chồng con có con thì còn hy vọng về với cha mẹ con. Mẹ con chửi vợ con nhiều vậy, giờ vợ con cũng không ở được với mẹ con. Nếu giờ không có con thì cả đời này con cũng không về được với cha mẹ con, nên con muốn ly hôn..."
Mấy hôm nay em với chồng em ít nói chuyện với nhau. Mọi người cho em lời khuyên nếu chồng em muốn ở lại với em. Em có nên ở lại hay không?
Mấy hôm nay em thật sự đau khổ lắm. Em cảm thấy chông chênh vô cùng. Em hy sinh cả tuổi thanh xuân, những lần đi kiếm con, kích trứng... thuốc này thuốc nọ... chịu bao khổ cực để đến hôm nay em nhận được những lời nói cay đắng. Hãy cho em lời khuyên.