Tôi và vợ cũng ly hôn sau 4 năm chung sống, khi ấy chúng tôi đã có với nhau một bé trai. Thời điểm ra tòa, mẹ tôi dặn tôi rằng bằng mọi giá phải tranh quyền nuôi con. Thằng bé là con trai, là dòng giống nhà tôi, không thể để nó lưu lạc bên ngoài được.
Thời điểm ấy tôi và vợ cũ đã cãi nhau nảy lửa vì chuyện ai sẽ là người nuôi con. Cuối cùng tôi phải đưa cho cô ấy 300 triệu để cô ấy nhường cho tôi nuôi thằng bé. Sau này nhiều lúc nghĩ lại, tôi chắc mẩm vợ cũ thực ra không muốn nuôi con. Nhưng vì cô ấy biết gia đình tôi thương thằng bé nên mới bày trò tống tiền gia đình tôi như vậy. Nghĩ mà tức lắm nhưng thôi dù sao thằng bé cũng được ở với tôi rồi, đó mới là điều quan trọng nhất.
Ly hôn xong tôi chỉ chú tâm làm lụng để nuôi nấng con chu đáo. Chuyện hạnh phúc mới tạm thời tôi không nghĩ đến. Cũng may tôi có bố mẹ phụ chăm sóc con, vì thế thằng bé tuy không được sống với mẹ nhưng nó cũng chẳng thiếu thốn thứ gì từ vật chất đến tình cảm.
Thời điểm ấy tôi và vợ cũ đã cãi nhau nảy lửa vì chuyện ai sẽ là người nuôi con. Ảnh minh họa
Thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái mà tôi đã ly hôn được 2 năm. Hôm đó là một ngày có lẽ cả đời tôi không bao giờ có thể quên được. Vợ cũ đột ngột tìm đến gặp tôi, đi cùng cô ấy là một người đàn ông lạ mặt. Vợ cũ giới thiệu là chồng sắp cưới của cô ấy. Vậy là vợ cũ sắp tái hôn nhưng cô ấy đến gặp tôi làm gì nhỉ?
Đến khi vợ cũ nói ra mục đích của mình, tôi không khỏi phẫn nộ vô cùng. Cô ấy muốn đòi lại quyền nuôi con. Tôi giận dữ từ chối thẳng thừng. Nhưng vợ cũ lại nói ra một câu khiến tôi phải điêu đứng: “Thằng bé không phải con anh đâu”.
Khi làm đám cưới với tôi, vợ cũ đang mang thai. Nhưng đó không phải là con tôi, mà là con của người yêu cũ cô ấy. Nghĩa là trong thời gian yêu tôi, cô ấy vẫn dây dưa với người cũ dẫn đến mang thai. Lúc đó vợ cũ báo với gã đàn ông kia nhưng anh ta lại đang chuẩn bị đám cưới với người khác, không muốn chịu trách nhiệm với đứa bé. Cô ấy đành cho tôi “đổ vỏ”.
Đứa trẻ càng lớn càng có những nét giống vợ tôi, trong nhà tôi chẳng ai nghi ngờ về nguồn gốc của nó. Cuộc sống chung của chúng tôi không hạnh phúc, phần vì những mâu thuẫn khó dung hòa, phần vì vợ vẫn tương tư người cũ. Cuối cùng chúng tôi đi đến bước đường ly hôn.
Vì muốn làm lại từ đầu nên vợ cũ không muốn nuôi con. Cô ta nhẫn tâm để đứa bé lại cho tôi nuôi, dù biết thừa nó không phải con tôi. Quá đáng hơn còn cố tình bày trò để lấy được của nhà tôi 300 triệu.
Tôi phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh trước sự thật quá mức cay đắng ấy. Ảnh minh họa
Ai mà ngờ được không lâu sau đó thì gã tình cũ của cô ấy cũng ly hôn. Họ gặp lại nhau và quyết định đoàn tụ. Trước đây mỗi người đều có chí hướng riêng, đứa con chính là cản trở của họ. Nhưng hiện tại họ đã về lại bên nhau, đứa con lại chính là sợi dây gắn kết hai kẻ ấy. Vì thế vợ cũ mong tôi có thể trả con cho cô ấy. Cô ấy sẽ đưa lại tôi số tiền 300 triệu khi trước, đồng thời bồi thường cho tôi khi một khoản tiền nữa coi như là công sức tôi nuôi nấng thằng bé trong những năm qua.
Tôi phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh trước sự thật quá mức cay đắng ấy. Về lý, nếu vợ cũ chịu bồi thường cho tôi nghĩa là đôi bên chẳng còn nợ nần gì nhau. Nhưng những gì cô ấy lừa dối gây tổn thương cho tôi và bao tình cảm tôi đã trao đi cho thằng bé khi tưởng nó là con ruột của mình, ai có thể bù đắp cho tôi đây?
Tôi có nên trả lại đứa bé cho họ, giải quyết mọi việc trong hòa bình. Hay cứ giữ thằng bé lại để họ không được toại nguyện. Bởi suy cho cùng trong chuyện này người sai đầu tiên chính là vợ cũ chứ không phải là tôi!