Mẹ chồng tôi có 2 người con, chồng tôi là anh trai cả, em gái chồng đã kết hôn rồi. Ngay từ khi tôi về làm dâu, mẹ chồng thường xuyên nói xa nói gần rằng con dâu chỉ là người ngoài, con gái và con trai bà mới là con đẻ.
Ý bà là sau này không trông mong gì ở con dâu cả. Dĩ nhiên đồng thời với đó thì bà không quan tâm gì đến con dâu, đối xử lạnh nhạt thờ ơ, thậm chí còn thường xuyên bắt bẻ xét nét tôi. Tôi sinh xong 6 tháng thì đi làm, sáng chở con sang bà ngoại nhờ bà trông hộ chiều đi làm lại đón về. Mẹ chồng ở nhà rảnh rỗi nhưng bà cũng không trông cháu hộ.
Nếu chồng tôi góp ý hoặc người ngoài thắc mắc sao bà lại đối với con dâu như thế thì mẹ chồng phán “xanh rờn”:
"Con dâu chỉ là người ngoài thôi, khác máu tanh lòng. Mình có yêu thương, đối xử tốt với nó đến đâu thì nó cũng chỉ hướng về nhà đẻ, lấy đâu ra mà chăm bẵm, phụng dưỡng mình sau này. Nên tôi cũng chẳng việc gì phải đối xử tốt với nó. Về già chỉ trông cậy vào con trai, con gái mình thôi, làm sao trông cậy được vào người ngoài".
mẹ chồng thường xuyên nói xa nói gần rằng con dâu chỉ là người ngoài, con gái và con trai bà mới là con đẻ. (Ảnh minh họa)
Đến nay tôi đã lấy chồng được 4 năm. 4 năm sống chung với mẹ chồng, làm dâu bà luôn bị đối xử như người ngoài. Bù lại thì chồng tôi không đồng tình với mẹ và anh cũng bảo vệ vợ nhiều lần, hơn nữa đã có con rồi tôi chỉ đành nhẫn nhịn cho nhà cửa được êm ấm.
Cách đây 1 tháng mẹ chồng tôi bị tai nạn rạn xương đùi. Bà phải nằm viện 2 tuần sau đó về nhà cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian khá dài mới có thể hồi phục lại hoàn toàn. Mẹ chồng chỉ coi tôi như người ngoài nên lần này bà nằm viện, tôi mặc kệ không quan tâm.
Em gái chồng đang mang bầu, không thể chăm mẹ, chỉ vào thăm chốc lát rồi về. Vậy là chồng tôi xin công ty nghỉ 2 tuần chăm mẹ trong bệnh viện từ sáng đến đêm. Sau hai tuần chăm mẹ, chồng tôi sút mất 5kg. Bệnh viện chật chội, cơm nước không được đầy đủ, tối chẳng ngủ được nên người anh gầy rộc đi trông thấy.
Khi mẹ chồng xuất viện về nhà, anh không thể xin nghỉ được nữa phải đi làm lại, ngày đi làm tối về lại chăm mẹ, đêm hôm phải canh chừng xem bà có cần gì không. Mẹ chồng về nhà được 2 tuần, chồng tôi lại gầy đi thêm mấy kg.
Tôi thì ngày đi làm tối về với con, chỉ nấu bữa tối cho cả nhà thôi còn mẹ chồng ăn uống, sinh hoạt cá nhân, ngủ nghỉ thế nào không cần bận tâm. Mẹ chồng ốm nhưng cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì xáo trộn.
Cho đến đêm hôm qua, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chồng và mẹ chồng. Bà xót xa con trai:
- Con gầy quá, nhìn mà xót hết cả ruột, sao không chịu ăn uống bồi bổ vào hả con?
- Nhiều lúc con mệt mỏi không muốn ăn. Với lại cả tháng nay có đêm nào con được ngủ đủ giấc đâu. Thôi mẹ lo lắng làm gì, cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đã. Mẹ khỏe thì con đỡ bận, rồi lại tăng cân ngay thôi.
Và quả nhiên kế hoạch của vợ chồng tôi đã thành công rực rỡ. (Ảnh minh họa)
Thấy mẹ chồng im lặng, chồng tôi mới thử dò hỏi:
- Hay con bảo vợ con chăm mẹ một thời gian nhé.
- Thôi bảo nó làm gì…
- Bây giờ mẹ đã thấy hối hận chưa. Cô ấy đúng là không cùng dòng máu nhưng bây giờ đã là một thành viên trong gia đình rồi, lại sinh cháu cho mẹ và gắn bó với con đến già. Vậy mà mẹ nói cô ấy là người ngoài suốt mấy năm trời, cô ấy phải chịu bao ấm ức. Nếu mẹ thật lòng coi cô ấy như con gái thì có phải thêm một đứa con, ngày thường vui vẻ thân thiết, những lúc ốm đau thế này cũng có đứa nọ đứa kia thay nhau chăm sóc, vậy không hơn à?
-...
- Mẹ cũng đừng nghĩ ngợi, vợ con không để bụng đâu, lần này cô ấy làm vậy là để mẹ nhận ra thôi. Chứ vợ con cũng sốt ruột và quan tâm đến bệnh tình của mẹ lắm đấy.
- Ừ, hôm nào mẹ nói chuyện với nó…
Tôi đứng ngoài cửa phòng mỉm cười. Thật ra việc tôi không quan tâm đến mẹ chồng chính là ý kiến của chồng. Anh bảo phải diễn một màn kịch để mẹ chồng nhận ra mình đã sai, từ đó thay đổi cách cư xử với con dâu. Tuy là anh sẽ phải vất vả nhưng không dùng biện pháp mạnh không được. Và quả nhiên kế hoạch của vợ chồng tôi đã thành công rực rỡ.