Tôi lấy vợ hơn một năm rồi, hai vợ chồng vẫn chưa sinh con vì đang bận rộn công việc quá. Chúng tôi ở chung với mẹ tôi, cả ngày đi làm, tối về mới gặp nhau, không có nhiều va chạm nên cuộc sống chung hai năm qua cũng chẳng có điều gì đáng nói. Vợ tôi đi làm ra tiền, độc lập tự chủ, biết cách ăn nói và tỏ ra tôn trọng mẹ chồng, thành ra bà cũng chẳng thể bắt bẻ được cô ấy điều gì.
Mấy hôm trước, mẹ vợ tôi từ quê lên chơi thăm con gái, đường xá xa xôi nên bà dự định ở lại vài ngày. Buổi sáng mẹ vợ từ quê bắt xe lên, lúc đó vợ chồng tôi lại đang đi làm. Vợ muốn xin nghỉ đón bà nhưng hôm đó cô ấy có cuộc họp quan trọng, trùng hợp tôi cũng rất bận không thể xin nghỉ được.
Mấy hôm trước, mẹ vợ tôi từ quê lên chơi thăm con gái. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng chúng tôi đành phải nhờ bác xe ôm đầu ngõ ra đón mẹ vợ về nhà. Cũng nay mẹ tôi hiện tại đã nghỉ hưu, ở nhà rảnh rỗi có thể tiếp đón và trò chuyện với bà thông gia.
Buổi tối hai đứa tôi mới về nhà. Vợ nấu cơm trong bếp, tôi cười hỏi thăm mẹ vợ: "Mẹ đi đường có mệt không, trưa nay có ăn uống thế nào, bà thông gia đãi mẹ món gì đấy?".
Mẹ vợ cười xòa bảo mẹ tôi đãi bà thịt gà rất ngon, làm thành mấy món khác nhau liền, bà ăn hai bát cơm, tôi không cần phải lo lắng. Nghe vậy tôi thở phào yên tâm. Lát sau vào bếp mở ngăn đá tủ lạnh tìm đá pha nước uống, tôi giật mình khi không thấy con gà đóng đá đâu cả. Hỏi vợ cất đi đâu rồi, cô ấy bảo không biết.
Dạo gần đây tôi có sở thích nuôi gà chọi nhưng chưa biết nuôi nên con gà đầu tiên tôi mua đã bị ốm chết. Vứt đi thì phí, tôi thịt sẵn rồi gói kỹ bỏ vào ngăn đá, xem nhà ai muốn nấu cho vật nuôi thì cho họ. Tôi cũng dặn vợ và mẹ rõ ràng, kẻo mọi người không biết mang ra nấu ăn thì dở.
Vậy nhưng bây giờ con gà đó đã không cánh mà bay, vợ thì bảo không biết. Tôi gọi mẹ vào phòng riêng hỏi thẳng bà có phải trưa nay đã nấu con gà đó cho mẹ vợ ăn hay không. Nếu không thì tự dưng nó biến đâu đi đâu mất, trùng hợp thay trưa nay mẹ vợ lại được bà thông gia thết món thịt gà.
- Con gà đấy thịt rất ngon, mình nuôi bằng thóc gạo chứ không phải cám công nghiệp, mẹ tiếc nên mang ra chế biến. Nấu chín lên rồi thì chẳng ảnh hưởng gì nữa. Có chuyện nhỏ nhặt đấy mà con cũng phải gay gắt với mẹ?
Tôi bàng hoàng trước câu trả lời của bà. Nếu bà cho rằng ăn gà ốm là bình thường thì tại sao những ngày trước đây bà không hề nhắc đến việc mang ra chế biến để cả nhà ăn. Đằng này bà thông gia lên chơi mới cố tình mang ra nấu. Sao mẹ tôi có thể làm vậy? Vợ tôi đã có lỗi gì, mẹ vợ đã làm sai chuyện gì?
- Bà ấy người nhà quê ăn thế nào mà chẳng được. Có thịt gà ăn là ngon lắm rồi, con đừng lắm chuyện. Hay là bây giờ có vợ rồi nên coi mẹ vợ hơn mẹ đẻ đấy?
Tội nghẹn lời không đáp lại được gì. Tôi cũng chẳng dám kể cho vợ biết, khi vợ hỏi đành phải bảo mẹ đã cho bác hàng xóm để bác ấy mang sang cho cậu con trai nấu cho chó ăn rồi. Vẫn biết nấu lên rồi thì sẽ chẳng sao, vẫn ngon lành mà không hề lây bệnh tật gì nhưng cay đắng và xót xa quá.
Tôi quyết định dọn ra ngoài, mặc kệ mẹ phản đối. (Ảnh minh họa)
Tại sao thứ mình không muốn ăn mà bà lại nấu cho bà thông gia? “Bà thông gia nấu một bàn đầy nhưng bà ấy đang ăn chay nên chỉ có mình mẹ ăn thôi”, lời miêu tả của mẹ vợ đã nói rõ ràng điều đó. Mẹ tôi nào có ăn chay!
Hôm sau tôi hỏi vợ muốn ra ngoài ở riêng hay không, cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên rồi gật đầu. Mẹ tôi sức khỏe vẫn tốt, tuy ở một mình hơi buồn tẻ nhưng hoàn toàn có thể ở được. Tôi quyết định dọn ra ngoài, mặc kệ mẹ phản đối. Phần vì giận bà, phần vì tôi không muốn vợ hay gia đình nhà vợ lên chơi lại phải chịu sự đối xử như vậy nữa.
Tất nhiên tôi không bỏ mẹ vì sao bà cũng là mẹ mình. Song tới khi nào bà thật sự thay đổi suy nghĩ thì tôi mới đưa vợ về sống cùng.