Trước khi cưới, vợ tôi có đi làm, lương 10 triệu. Tôi nhẩm tính mức lương đó cũng được, nếu thu nhập cao hơn thì bận quá lại không có thời gian dành cho gia đình. Với công việc ấy, vợ vẫn có thời gian về chăm sóc nhà cửa, con cái.
Tôi tính toán mỗi tháng lương của cô ấy cũng thoải mái chi tiêu cho hai vợ chồng và 1 đứa con, còn lương của tôi sẽ dành tiết kiệm. Vậy nhưng những tính toán của tôi tan thành mây khói hết khi vợ bị động thai.
Vừa cưới tháng trước thì tháng thứ hai cô ấy đã có bầu do chúng tôi cũng không chủ định kế hoạch. Mang bầu hơn 1 tháng, cô ấy bị động thai, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi dài ngày một chút. Lên công ty xin nghỉ thì sếp vợ tặng luôn cho quyết định thôi việc vì không đáp ứng được yêu cầu của công ty.
Nhà bố mẹ vợ có của một chút còn đỡ, đằng này ông bà thân mình lo chưa xong nên chẳng giúp đỡ được gì. (Ảnh minh họa)
Vừa cưới xong tôi đã phải nuôi báo cô vợ. Lương tôi 20 triệu, đáng lẽ để tiết kiệm hoàn toàn thì phải bỏ ra chi tiêu trong nhà, vợ không kiếm được một đồng nào gọi là có. Nhà bố mẹ vợ có của một chút còn đỡ, đằng này ông bà thân mình lo chưa xong nên chẳng giúp đỡ được gì.
Càng nghĩ mà tôi càng thấy tức. Sao số tôi lại khổ thế không biết? Nên tôi tuyên bố thẳng với vợ từ bây giờ mỗi ngày trước khi đi làm tôi chỉ đưa cho cô ấy 50 nghìn tiền chợ búa chi tiêu. Cô ấy muốn làm thế nào thì làm, chỉ cần buổi tối có bữa cơm tươm tất cho tôi là được. Sáng, trưa tôi không ăn nhà.
50 nghìn tiết kiệm một chút vẫn đủ. Mình vợ thì ăn bao nhiêu đâu, đồ bầu, thuốc bổ bày vẽ cũng chẳng cần, cứ sinh con như các cụ ngày xưa ấy, chẳng cần đi khám, chẳng cần gì nhiều mà con vẫn khỏe mạnh. Sinh xong thì con bú mẹ, lúc ăn dặm cũng nào có tốn kém gì. Đồ của con đi xin được, cái gì tận dụng dùng lại thì phải tận dụng cho tiết kiệm.
Ban đầu vợ tôi định đẻ xong vài tháng thì đi làm lại nhưng con ốm quá lại phải ở nhà trông con thêm. Đến nay là tròn 3 năm rồi. Con tôi đã lên 2 tuổi, khá cứng cáp nên tôi biết vợ sắp cho con đi nhà trẻ.
Mấy năm qua tiền nhà tôi nộp riêng, còn hàng ngày vẫn đưa cho vợ đúng 50k tiền chi tiêu ăn uống. Ban đầu tôi nghĩ chỉ tiền thực phẩm hàng ngày thì 50k vẫn đủ, con ốm đi viện thì tôi lại đưa thêm. Vị chi là 1 triệu rưỡi mỗi tháng tiền ăn, song đến khi tôi hỏi mấy người đồng nghiệp thì mới há hốc ngã ngửa khi biết hai vợ chồng một đứa con nhà họ nguyên tiền ăn cũng gấp mấy lần số đó.
Ngẫm ra thì vợ tôi đúng là biết chi tiêu thật, nên tôi mặc kệ không đưa thêm. Cho đến hôm vừa rồi, tôi đi công tác 1 tuần về, tới nhà thấy bên trong trống đi nhiều, vợ thì chẳng thấy đâu. Gọi cho vợ chẳng ai nghe máy, tôi mở két sắt lấy chút tiền có việc thì phải hoảng loạn khi nhìn bên trong. Vàng tiết kiệm của tôi đã không cánh mà bay, chỉ còn 1 lá đơn ly hôn vợ viết và ký sẵn ở trong đó.
Vẫn biết tài sản ra tòa phải chia đôi nhưng đó là tiền mồ hôi công sức của tôi cơ mà! (Ảnh minh họa)
“Mấy năm qua tôi chịu nhục là vì con còn quá nhỏ. Giờ con cứng cáp rồi, việc gì tôi phải sống tiếp với người đàn ông khốn nạn như anh? Chỗ vàng này anh tiết kiệm được trong mấy năm qua có một nửa của tôi, nửa còn lại tôi cũng cầm nốt, đủ tiền chu cấp nuôi con được vài năm là cùng. Tôi thừa biết có ly hôn thì anh cũng chẳng đoái hoài đến con nên cầm tạm, đó là quyền lợi của con".
Có tiền tôi đều mua vàng cất két vì sợ để tiền mặt mất giá. Két sắt dĩ nhiên tôi không bao giờ nói cho vợ mật mã, chẳng hiểu cô ta lén lút biết được từ lúc nào, cuối cùng thì chơi tôi 1 vố đau điếng thế này. Vẫn biết tài sản ra tòa phải chia đôi, chưa nói cần chu cấp cho con nhưng đó là tiền mồ hôi công sức của tôi cơ mà, thật sự không cam lòng!
Phụ nữ đúng là thâm hiểm, trong lúc tôi đang vui mừng nghĩ vợ chi tiêu khéo giỏi tiết kiệm thì cô ta lại âm mưu chiếm hết tiền vàng của tôi rồi bỏ trốn! Có cách gì để tôi đòi lại tiền của vợ không?