Từ sau đám cưới, mối quan hệ giữa tôi và nhà chồng không được hòa thuận cho lắm. Thử hỏi cô con dâu nào có thể nhẫn nhịn và sống vui vẻ được với nhà chồng tham lam, suốt ngày muốn các con cung phụng tiền bạc. Bố mẹ chồng tôi không hề khó khăn, thiếu thốn, cả hai ông bà vẫn có lương hưu. Mà vợ chồng tôi thì cũng chưa dư dả, lương không cao, chưa nói còn đang thuê nhà và nuôi con nhỏ.
Mẹ chồng liên tục gọi điện đòi các con gửi tiền về. Chúng tôi gửi thì ông bà vui vẻ, còn từ chối thì ông bà khó chịu, nói bóng nói gió con cái bất hiếu. Sau vài lần nhẫn nhịn, tôi quyết định “bung lụa” cho muốn ra sao thì ra.
Mỗi lần mẹ chồng gọi điện, tôi đều giành nghe máy không cho chồng nghe. Bà nhắc tới tiền nong thì tôi nói thẳng tiền mua sữa cho con còn chẳng đủ. Bà muốn tôi gửi tiền về thì các cháu nhịn đói. Đã nói đến mức như vậy, tất nhiên mẹ chồng không nài ép nhưng bà khó chịu ra mặt. Nhưng may là không sống chung, ông bà ở quê nên tôi cũng mặc kệ.
Mỗi lần mẹ chồng gọi điện, tôi đều giành nghe máy không cho chồng nghe. (Ảnh minh họa)
Em chồng tôi vừa kết hôn. Em ấy trước nay vào hùa với bố mẹ thiếu lễ phép và coi thường chị dâu. Nói chung đã ghét nhau rồi thì tôi cũng chẳng buồn vun đắp mối quan hệ nữa, làm cho xong trách nhiệm mà thôi. Thế là ngày cưới của em chồng, tôi mừng đúng 1 triệu đồng, chỉ ngang với một người bạn, lý do vợ chồng tôi đang hết tiền.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận sự tức giận, căm tức của cả nhà chồng nhưng sự việc diễn ra lại khiến tôi phải kinh ngạc. Vợ chồng tôi về quê dự đám cưới em chồng được tiếp đón rất thịnh tình. Khi tôi chìa 1 triệu tiền mừng ra, mẹ chồng vẫn hỉ hả vui sướng, em chồng thì rối rít cảm ơn, đặc biệt ngoan ngoãn lễ phép. Tôi còn tưởng mình đang nằm mơ hoặc đi nhầm nhà cũng nên. Mẹ chồng và em chồng như biến thành một người khác hoàn toàn.
Suốt mấy ngày ở quê dự đám cưới, tôi được đón chào nồng nhiệt mà vẫn thấy hoang mang sợ hãi. Lúc vợ chồng con cái lên thành phố rồi, tôi vẫn còn không thể tin nổi. Lẽ nào thực sự nhà chồng tôi đã thay tính đổi nết, không còn quan trọng chuyện tiền nong nữa?
Vậy nhưng đến khi mở két sắt không thấy sổ tiết kiệm đâu, tôi mới bủn rủn chân tay. Lập tức gọi cho chồng về tra hỏi, tôi tức đến muốn ngất đi khi biết chồng đã lén rút toàn bộ sổ tiết kiệm trị giá 200 triệu đồng cho em chồng vay mua đất, sau đám cưới vợ chồng nó sẽ cất nhà ra ở riêng.
Tôi tức giận và căm phẫn đến tím tái mặt mày. (Ảnh minh họa)
Vay ư? Nếu em chồng đàng hoàng tử tế như người ta, tôi cũng chẳng tiếc. Đằng này nó và cả nhà chồng tôi chỉ biết đến vay nhưng không bao giờ biết đến trả. Liệu tôi có đòi được số tiền này hay không? Anh em người nhà lại càng không tiện làm ầm ĩ hay kiện cáo, em chồng cứ kêu khó khăn không có thì chúng tôi cũng đâu ăn thịt được nó?
Hóa ra là đã cầm hẳn 200 triệu của vợ chồng tôi rồi, bảo sao mà vẫn hài lòng mãn nguyện với số tiền mừng cưới vỏn vẹn 1 triệu đồng. Tôi tức giận và căm phẫn đến tím tái mặt mày. Tiếc tiền lắm chứ, bao công sức vợ chồng làm lụng tích góp để mua nhà cho con cái có chỗ ở ổn định.
Thời gian qua, thấy chồng nghe theo mình không lén lút cho nhà bố mẹ đẻ vay tiền nữa, tôi cũng thầm vui mừng vì anh biết lo nghĩ cho vợ con. Hóa ra vẫn chứng nào tật đấy, một người đàn ông yếu đuối, không phân biệt được đúng sai, phải trái. Quá đau đớn và chua xót mọi người ạ. Thế này cứ sống và làm lụng cả đời để cung phụng cho người khác hay sao? Tôi chỉ muốn ly hôn cho xong!