Tôi kết hôn 6 năm, có một cô con gái gần 5 tuổi. Cả tôi và chồng đều xuất thân ở nông thôn, lên thành phố học tập và làm việc. Trải qua một vài mối tình, chúng tôi mới gặp nhau, yêu nhau và quyết định đến với nhau khi cả hai đã có công việc ổn định với mức thu nhập khá ở Thủ đô.
Với nền tảng kinh tế tốt, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không quá áp lực về tiền bạc. Hai vợ chồng độc lập tài chính, thống nhất phân chia một số khoản chi nhất định. Tôi chịu trách nhiệm lo chi tiêu sinh hoạt phí trong gia đình, bỉm sữa cho con, tiền trả cho giúp việc hàng tháng.
Chồng lo tiền biếu ông bà nội ngoại hai bên, chi phí đi du lịch mỗi năm và mỗi tháng để vào quỹ tiết kiệm chung của gia đình một khoản tiền cố định để dành mua nhà, mua xe và những dự định của hai vợ chồng về sau.
Ảnh minh họa
Ngoài thu nhập chính, vợ chồng tôi cùng góp vốn đầu tư làm ăn với người nhà. Tiền đó là tiền tiết kiệm của cả hai vợ chồng trước khi kết hôn. May mắn công việc suôn sẻ, mỗi tháng gia đình cũng có thêm một khoản để dành.
Cứ như vậy, sau gần 3 năm về chung một nhà, vợ chồng tôi đã mua được một căn chung cư rộng rãi, ngay vị trí trung tâm mà không cần trả góp. Công việc cũng ngày một thuận lợi hơn. Chồng tôi được lên chức, còn tôi cũng được tăng lương vì có nhiều thành tích nổi bật.
Theo kế hoạch, năm nay, vợ chồng tôi sẽ sinh tiếp bé thứ hai. Tuy nhiên, từ giữa năm ngoái đến giờ, nhất là từ sau Tết, chồng tôi có nhiều thay đổi. Anh không còn quan tâm đến gia đình như trước, thường hay né tránh gần gũi với vợ.
Tôi nhắc chuyện sinh con nhưng chồng thường lấy lý do để gạt đi. Anh nói để sang năm cũng chưa muộn. Năm nay anh muốn tập trung vào công việc, không muốn bận tâm vào những chuyện khác.
Vì vậy, chồng tôi hay lấy cớ công việc, lúc thì ở lại công ty xử lý giấy tờ quan trọng, khi thì đi tiếp khách, gặp đối tác cho dự án mới nên thường xuyên về muộn. Có hôm anh còn thông báo đi công tác đột xuất nên không về.
Trước sự thay đổi khó hiểu của chồng, tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện anh có mối quan tâm khác bên ngoài. Song tôi không phải là người hay suy diễn và cũng khá bận việc ở công ty nên không có nhiều thời gian theo dõi, kiểm soát chồng. Vì thế, tôi quyết định tin tưởng chồng và tôn trọng tính chất công việc của anh.
Tuy nhiên, chính sự tin tưởng chồng quá mức đó đã khiến tôi đau đớn khi phát hiện sự thật nghiệt ngã ở hiện tại.
Nghỉ lễ 30/4 – 1/5 năm nay được nghỉ dài 5 ngày nên trước đó 2 tuần, tôi đã có ý định gửi con về ông bà nội và rủ chồng đi Đà Lạt để hâm nóng tình cảm, "chữa lành" khoảng cách vô hình bấy lâu nay giữa hai vợ chồng. Tôi muốn chúng tôi có không gian riêng, cùng nhau quay lại nơi đã có nhiều kỷ niệm đẹp trong chuyến đi nghỉ tuần trăng mật 6 năm trước.
Tuy nhiên, khi tôi đưa ra lời đề nghị đó, chồng lại tỏ ra không muốn đi. Anh lấy lý do nghỉ lễ đi du lịch không hợp lý vì vừa đông vừa đắt. Không những thế, anh nói bản thân bận về quê họp lớp cấp 3 hôm 30/4 nên hẹn tôi dịp khác đi sẽ tiện hơn.
Song khi tôi nói sẽ đặt vé đi 3 ngày đầu nghỉ lễ, ngày 30 chồng vẫn có mặt ở Hà Nội để về họp lớp thì chồng thẳng thừng nói đi như thế sẽ mệt. Anh không muốn phải "chạy sô". Chồng nói nếu tôi muốn đi chơi, anh sẵn sàng chi tiền cho hai mẹ con đi cùng nhau, còn anh sẽ ở nhà lo việc của mình.
Trước sự lạnh lùng của chồng, tôi dù buồn nhưng không cố ép. Suốt 2 ngày sau đó, chúng tôi không nói chuyện cùng nhau. Đến ngày thứ 3, chồng bất ngờ đồng ý theo phương án ban đầu của tôi. Anh nói xin lỗi vợ vì quá thẳng thắn khiến tôi phải buồn.
Thấy chồng xuống nước làm hòa, quyết định đi du lịch cùng vợ, tôi cũng không để bụng chuyện cũ. Tôi đặt vé, đặt phòng, mua sắm thêm chút đồ phục vụ cho chuyến đi.
Rồi ngày nghỉ lễ cuối cùng cũng đến. Hai vợ chồng tôi đến Đà Lạt đúng theo kế hoạch. Nhưng mọi thứ lại không hề như tôi mong muốn. Cả hành trình từ Hà Nội vào Đà Lạt rồi nguyên ngày đầu tiên ở khách sạn, chồng tôi luôn dán mắt vào điện thoại, máy tính để làm việc.
Hôm thứ 2, dù có ra ngoài chơi nhưng chồng luôn tỏ ra anh đi là vì tôi muốn đi, vì trách nhiệm, chứ không hề vui vẻ gì. Kể cả khi tôi muốn chụp ảnh chung làm kỷ niệm, chồng cũng tỏ ra miễn cưỡng, gượng ép phải làm.
Lạnh nhạt với vợ là vậy nhưng khi nhắn tin với ai đó, tôi lại thấy chồng cười mỉm. Điều đó khiến tôi bộc phát làm một việc mà trước giờ tôi chưa từng làm. Đó là giật điện thoại chồng để kiểm tra.
Và tôi sửng sốt khi đập vào mắt tôi là bức ảnh chụp 3 người bao gồm chồng, người yêu cũ và một bé trai sơ sinh đang quấn quýt bên nhau. Người này gửi cho chồng tôi dòng tin nhắn "2 mẹ con nhớ bố nhiều" và anh ta đáp lại "bố cũng nhớ 2 mẹ con. Khi về, bố sẽ bù đắp cho hai mẹ con thật nhiều. Yêu thương".
Dù chồng đã giật lại điện thoại nhưng chỉ cần như vậy là tôi đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình. Tôi nhìn chồng, nước mắt lã chã rơi còn anh ta không hề cảm thấy có lỗi mà còn cáu giận vì hành động trước đó của tôi.
Tôi đổi vé về Hà Nội ngay trong tối đó còn chồng hôm sau mới về. Cả đêm đó tôi cay đắng không sao ngủ được. Chuyến đi "chữa lành" của tôi đã thật sự thất bại, thất bại một cách thảm hại.
Giờ cuộc hôn nhân của tôi có lẽ chỉ tính theo từng ngày và có lẽ, sẽ sớm đến hồi kết thúc. Thật quá nghiệt ngã…