Ngày tôi cưới được Thương, lũ bạn tôi đều xuýt xoa khen tôi may mắn. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi cưới được Thương, lũ bạn tôi đều xuýt xoa khen tôi may mắn. Bởi thời buổi này mà còn tìm được người con gái dịu dàng, nết na, hiền lành, ngây thơ như Thương thì khó như lên trời.
Thương ngây thơ và trong sáng vô cùng nhưng cũng rất lương thiện và tốt bụng. Cô ấy còn khéo tay nấu ăn ngon, biết cắm hoa, làm bánh, đảm đang vô cùng. Thương không có nhiều mối quan hệ phức tạp, chỉ có vài người bạn gái thân thiết, đời sống riêng tư vô cùng sạch sẽ.
Nghe Thương tâm sự thì trước đây cô ấy có yêu một người nhưng bị anh ta phản bội. Anh ta chê Thương quá nhạt nhẽo và vô vị, hiền lành và ngây thơ quá mức nên chạy theo cô nàng phóng khoáng và cá tính hơn. Chính vì nỗi đau bị phụ tình mà Thương không còn thiết tha yêu đương, độc thân nhiều năm nay. Thương thực sự rất thích hợp làm vợ, cưới được cô ấy tôi quá may mắn.
Sợ rơi vào cảnh bị phản bội lần nữa nên suốt thời gian hơn 1 năm yêu nhau, Thương không cho tôi đi quá giới hạn. Đêm tân hôn, tôi mới chính thức trở thành người đàn ông của cô ấy. Sau đêm tân hôn với cô vợ hiền lành, ngây thơ trong sáng thì sáng ra tôi phải lê lết đôi chân đau đớn, đến đi còn không vững!
Chắc hẳn mọi người sẽ tưởng đêm tân hôn của chúng tôi nồng nàn say đắm lắm, vợ tôi cuồng nhiệt, hoang dã vắt kiệt sức lực của chồng? Nếu được như thế thì hạnh phúc còn gì bằng!
Đêm tân hôn, vợ tôi ngây ngô, khờ khạo đúng chuẩn một người phụ nữ không có kinh nghiệm tình ái. Màn ân ái của chúng tôi diễn ra khá tẻ nhạt, không có gì đáng nói. Tôi cũng không bận lòng, thời gian còn dài, tôi sẽ đào tạo vợ đến nơi đến chốn.
Sau đó vợ chồng tôi nằm ôm nhau thủ thỉ tâm sự. Tôi bảo vợ sau khi đi nghỉ tuần trăng mật về thì đến công ty nộp đơn xin nghỉ làm, ở nhà sinh con và làm nội trợ. Cô ấy đi làm lương cũng không cao lắm, được 14 triệu, lương của tôi hơn 30 triệu đủ nuôi vợ con. Bố mẹ tôi đều có lương hưu, không cần con cái phải lo lắng.
Nếu vợ cũng đi làm thì trong nhà không ai nội trợ, cơm nước, mẹ tôi già yếu rồi sao có thể phục vụ con cái? Hơn nữa vợ tôi khéo léo như vậy, ở nhà nấu nướng, chăm con là hợp lý nhất. Khi quyết định cầu hôn Thương thì tôi cũng đã lên sẵn kế hoạch như vậy rồi.
Ai ngờ vợ tôi kiên quyết không chịu, cô ấy bảo hiện tại mức lương chưa cao nhưng công việc đang trên đà phát triển, 1 - 2 năm nữa chắc chắn thu nhập sẽ tăng lên. Ngoài ra 14 triệu cũng không phải là thấp, lương của tôi 35 triệu đâu phải đã là cao. Cô ấy sẽ không hi sinh công việc và cuộc sống cá nhân để ở nhà nội trợ. Thương muốn kinh tế cả hai vợ chồng cùng đóng góp, việc nhà hai vợ chồng đều phải chia sẻ, nếu quá bận bịu thì thuê thêm người.
Cứ nghĩ người phụ nữ như Thương sẽ an phận và biết nghe lời chồng, bực bội tôi mới gắt lên: "Em có nghe lời anh không thì bảo? Lời nói không muốn nghe, em muốn anh phải động tay động chân mới đồng ý hả?". Nói xong tôi giơ tay lên làm động tác như muốn tát vợ, tất nhiên tôi không bao giờ đánh phụ nữ, chỉ muốn dọa cô ấy một chút mà thôi.
Ngay lập tức một cơn đau thấu trời xanh truyền lại từ cánh tay tôi, hóa ra Thương lao đến bẻ gập cánh tay tôi ra phía sau một cách vô cùng điệu nghệ. Rồi cô ấy đấm đá, lên gối thế nào mà chỉ sau vài chiêu thì tôi đã nằm xụi lơ dưới sàn nhà, không thể nhúc nhích, cả người đau đớn tưởng muốn chết đi được.
Tới thời điểm đó thì tôi mới biết cô vợ hiền như đất của mình thực ra lại là một cao thủ karate. "Từ giờ đừng nhắc tới chuyện động tay động chân với em. Thời buổi này vợ chồng bình đẳng rồi, ai cũng đi làm kiếm tiền và có cuộc sống riêng, đừng nghĩ rằng mình là đàn ông thì có quyền sai khiến và điều khiển vợ", vợ tôi đanh giọng tuyên bố như vậy.
Sau đêm tân hôn, nhìn tôi bơ phờ rệu rã, ai cũng nghĩ rằng vợ tôi mãnh liệt lắm. Có ai biết được thực ra là tôi bị vợ đánh, ê ẩm đau đớn đến đi không vững. Nhưng vì quá xấu hổ nên tôi chẳng dám kể với ai, đành để mọi người tưởng nhầm. Đúng là có tiếng mà chẳng được miếng nào.
Đã thế từ bây giờ tôi còn không được to tiếng với vợ, chỉ sợ cô ấy cho một trận giống như đêm tân hôn. Có ai hiểu cho nỗi khổ của tôi không? Mỗi lần nghe mọi người khen tôi tốt số có cô vợ khéo léo, ngoan hiền mà tôi chỉ còn biết cười đến mếu xệch!