Bạn bè tôi thì đều đã kết hôn cả rồi, mà ai cũng thì thầm rỉ tai tôi rằng, đừng lấy chồng làm gì cho khổ, mà có lấy thì cũng lấy muộn thôi, cứ tranh thủ tận hưởng đi đã. Họ thậm chí còn khuyên tôi, đừng bao giờ hết lòng vì người khác bởi sẽ có ngày người đó quay lưng lại với mình. Nhưng mà tôi thì không tin điều đó cho lắm.
Tôi vẫn nghĩ là, họ kết hôn và khổ sở là bởi vì họ không hiểu rõ người mình yêu và cứ luôn cho rằng người yêu mình hoàn hảo lắm, kết hôn rồi thì mới vỡ mộng. Tôi không giống vậy, lúc nào tôi cũng suy xét kỹ càng và nhìn nhận mọi thứ một cách thực tế nhất có thể. Thế nên tôi với Minh, người yêu tôi, rất ít khi phải cãi vã hay giận nhau về những chuyện lông gà vỏ tỏi không đâu.
Nghe nhiều thì cũng thấy khó chịu, cho nên lần này tôi ừ hữ cho qua, không cãi cọ lại bọn họ nữa cho khỏi đau đầu. (Ảnh minh họa)
Dù là chưa cưới nhau, nhưng chúng tôi đã sống với nhau như là vợ chồng được 3 năm nay rồi. Tôi thấy như thế cũng không có gì không tốt, ngược lại đó còn là bằng chứng để tôi phản bác lại mấy cái tư tưởng tiêu cực mà bạn bè tôi vẫn hay nói ấy chứ.
Nghe tôi kể thế thì ai cũng phẩy tay. Đa phần mọi người đều bảo: “Cứ đợi cưới thật đi rồi biết”. Nghe nhiều thì cũng thấy khó chịu, cho nên lần này tôi ừ hữ cho qua, không cãi cọ lại bọn họ nữa cho khỏi đau đầu. Ở với nhau khoảng 3 năm, tôi và Minh thấy cả hai cũng hợp nhau. Anh ấy từng là nhân viên kỹ thuật của một công ty điện máy, không phải người kiếm tiền giỏi nhưng được cái rất tỉ mỉ, biết vun vén cho cuộc sống cho nên dù không kiếm được nhiều, nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn luôn đầy đủ. Dần dần, anh cũng lên chức quản lý, rồi thì làm cả trưởng phòng.
Vì vậy tôi quyết định kết hôn. Tôi chờ đợi cái ngày này lâu lắm rồi, để đem hạnh phúc của chúng tôi vả lại vào những lời nhận xét phiến diện và tiêu cực của những người khác.
Thế nhưng, chưa kịp vả được ai thì tôi đã bị cái sự thật động trời của Minh vả cho sấp ngửa. Hóa ra, chưa cưới hẳn nhau thì chưa bộc lộ hết được cái thói xấu của đối phương là đúng thật.
Mọi chuyện vẫn bình thường và êm ả cho đến khi tôi đề nghị với anh việc kết hôn. Không phải là anh cầu hôn tôi, mà là tôi đề nghị anh. Mới đầu tôi cảm thấy hơi gượng gạo, mặc dù là tôi không phải tuýp người cổ hủ, ai chủ động trước cũng được. Nhưng thấy anh như vậy, tôi có hơi hụt hẫng. Chúng tôi đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức đám cưới.
Kế hoạch đám cưới một mình tôi thực hiện hết, Minh lấy cớ bận rộn vì vừa nhận chức nên giao hết cho tôi. Ngay cả nhẫn cưới tôi cũng tự mình chọn. Anh chẳng nhìn lấy một lần, cái gì tôi hỏi anh cũng ừ hữ cho qua. Tôi không ngờ, bình thường anh đối xử với tôi rất tốt, rất ân cần, nhưng sau khi đăng ký kết hôn, mọi thứ thay đổi chóng mặt.
Mẹ tôi thấy thế thì lắc đầu, nhưng tôi vẫn quyết tâm cưới chồng cho bằng được. Lúc đó, bà chỉ nói một câu, hạnh phúc của tôi thì là do tôi chọn lựa cho nên nhắc nhở tôi hãy tỉnh táo mà chọn cho đúng. Tôi nghe thế thì biết vậy.
Điều tôi không ngờ được nhất, là khi vừa đẩy cửa phòng làm việc của anh ra, tôi đã thấy anh ôm ấp một cô nàng khác trong tay. (Ảnh minh họa)
Chuyện bắt đầu gay gắt hơn khi đến ngày đi chụp ảnh cưới. Tôi ngồi chờ anh cả buổi mà không thấy anh đến, gọi điện bao nhiêu lần anh cũng không nghe máy. Tôi giận lắm, hủy buổi chụp.
Điều tôi không ngờ được nhất, là khi vừa đẩy cửa phòng làm việc của anh ra, tôi đã thấy anh ôm ấp một cô nàng khác trong tay. Mà thái độ lúc bị tôi phát hiện của anh cũng chẳng hề lo lắng hay hối cải gì. Minh hoàn toàn tỉnh bơ khi đối diện với tôi. Anh thậm chí còn thừa nhận rằng mình ngoại tình. Tôi có hỏi anh vì sao lại làm vậy, thì anh nói là vì tôi với anh đã kết hôn rồi, mối quan hệ của hai chúng tôi đã chuyển sang trạng thái khác rồi. Tình yêu trong hôn nhân cũng không còn nữa.
Tôi ấm ức, không biết phải nói lại thế nào. Đúng là tôi đã quá ngu dại. Không phải vì không nghe lời bạn bè nói về chuyện hôn nhân, mà là vì tôi đã quá mù quáng, không thể sớm nhận ra mặt trái của người đàn ông kia. Lúc anh còn khó khăn khổ sở, tôi ở bên cạnh, vì anh mà chẳng tiếc thứ gì. Nhưng giờ thì khác rồi, anh giàu có hơn, khá giả hơn, có thể vì mọi thứ khác mà chẳng tiếc tôi.
Tôi tháo nhẫn ra trả lại cho Minh, mặc kệ việc vừa mới đăng ký kết hôn 3 ngày, tôi ly hôn với anh ngay sau ngày hôm đó. Hành động thì lý trí và dứt khoát như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu và khổ sở. Vừa nghĩ về cái sai của mình, vừa nghĩ về chuyện ly hôn, lại đến cả chuyện tôi khinh thường lời khuyên của mẹ và những người bạn thân. Tôi còn mặt mũi nào để gặp họ đây?