Chuyện mẹ chồng nàng dâu đúng là chuyện muôn thuở chị em nhỉ. Nhưng có lẽ đã đến lúc các bà mẹ chồng phải nhận ra một điều rằng phụ nữ hiện đại không còn dễ bị bắt nạt như xưa nữa đâu.
Em và chồng kết hôn sau 2 năm yêu nhau. Mọi chuyện suôn sẻ lắm, cho tới ngày đầu tiên ở nhà chồng ngay sau đêm tân hôn các chị ạ. Đến lúc đó em mới biết mẹ chồng luôn đối xử tốt với em từ ngày về ra mắt cho đến đám cưới, hóa ra là có mục đích cả. Bà nhắm vào mảnh đất hồi môn mà bố mẹ em cho con gái. Chẳng là em đã tâm sự với người yêu về chuyện bố mẹ sẽ cho mảnh đất khi em đi lấy chồng nên có lẽ anh đã kể với mẹ mình.
Sáng đầu tiên ở nhà chồng, dù hôm trước mệt mỏi cả ngày với đám tiệc và trải qua đêm tân hôn nhưng em vẫn cố gắng dậy sớm nấu nướng cho cả nhà, để ghi điểm với khi bố mẹ chồng. Trên bàn ăn, mẹ chồng tỏ ra rất niềm nở và vui vẻ với em, còn khen em nấu phở ngon.
Chuyện mẹ chồng nàng dâu đúng là chuyện muôn thuở chị em nhỉ. Ảnh minh họa
Ai ngờ được lúc ăn uống dọn dẹp xong, mẹ chồng gọi em vào phòng riêng tỉ tê đủ thứ chuyện. Vòng vo một hồi, cuối cùng bà cũng đi đến chuyện chính. Bà than thở số bà không may mắn có một cậu con trai hư hỏng, chơi bời mang nợ nần về cho bố mẹ. Đó chính là em trai của chồng em.
Lúc đấy em chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ khuyên mẹ chồng theo suy nghĩ thật lòng của mình. Em bảo bà với những trường hợp như vậy thì người làm cha làm mẹ phải cứng rắn, kiên quyết. Bởi càng nuông chiều, lần nào cũng trả nợ cho con thì những đứa con ấy sẽ không bao giờ thay đổi được tính tình. Vì họ luôn yên tâm rằng gây ra hậu quả sẽ có người gánh vác cho.
Ai ngờ bà vừa nghe đến đó bà quắc mắt lườm em, bảo rằng bố mẹ sao có thể để mặc con, thấy chết mà không cứu. Em chán chẳng buồn nói, với tư tưởng như bà thì chỉ có suốt đời chạy theo mà trả nợ cho đứa con hư hỏng. Em tưởng mẹ chồng chỉ tâm sự vu vơ vậy thôi, ai ngờ bà níu chặt lấy tay em rồi xin em bán mảnh đất bố mẹ cho để trả nợ cho em trai chồng. Bà bảo trước đám cưới của tụi em, chủ nợ đã thúc giục ghê lắm rồi, ông bà phải hứa hẹn mãi, đảm bảo sau đám cưới sẽ trả nợ thì họ mới để yên cho. Mẹ chồng chỉ thiếu nước quỳ xuống xin em mà thôi, bà bảo nếu không trả nợ thì cả gia đình sẽ không được sống yên ổn, con trai út của bà sẽ phải gặp tai ương.
Tất nhiên là em không đồng ý nhưng ngoài mặt em vẫn mềm mỏng từ chối với lý do vợ chồng em đã có kế hoạch làm ăn trên mảnh đất ấy rồi. Chúng em sẽ mở cửa hàng kinh doanh, nếu bây giờ bán đi thì kế hoạch ấy đổ sông đổ bể hết. Mẹ chồng bị em từ chối thì tức lắm, chỉ thẳng mặt em hỏi tiền quan trọng hay tính mạng em trai quan trọng hơn? Đến đây để em đã hiểu mẹ chồng chắc mẩm sẽ lấy được mảnh đất của em. Thấy em từ chối, bà vừa sốc vừa tức tối liền trở mặt luôn. Đến đây thì em cũng chẳng cần phải kiêng để gì nữa.
“Ai làm người đấy phải tự chịu trách nhiệm, chúng con không có trách nhiệm phải trả nợ cho cậu ta. Nếu chúng con giàu có, dư dả đã đành. Mà ai đảm bảo rằng trả nợ xong lần này thì cậu ta sẽ chừa hẳn không bao giờ tái phạm nữa”, em nói thẳng luôn với mẹ chồng.
“Cô là đồ máu lạnh, vô tình vô nghĩa, không quan tâm đến sự sống chết của người nhà. Tôi nói cho cô biết nhé, bây giờ cô đã là người nhà tôi rồi thì mọi tài sản trên người cô cũng đều thuộc quyền sở hữu của nhà tôi. Nếu cô không giao mảnh đất ra đây thì cô hãy cuốn xéo ra khỏi nhà tôi ngay lập tức”, mẹ chồng rít gào với em.
“Vâng, đã đến nước này thì mẹ nghĩ con còn thiết tha ở lại đây nữa hay sao? Thời buổi này tiền mới khó kiếm chứ chồng với gia đình chồng thì kiếm quá đơn giản. Nhất là gia đình chồng tham lam, ghê gớm thì vơ đại cũng được cả nắm. Con sẽ nói lại với chồng con chuyện này, nếu anh ấy còn cần vợ thì chúng con sẽ ra ở riêng. Còn nếu không thì con sẽ ly hôn ngay lập tức, như thế mẹ đã hài lòng chưa?”, em vừa dứt lời thì mẹ chồng nghẹn họng không nói được gì.
Em cũng chẳng buồn quan tâm, liền lấy điện thoại gọi thẳng cho chồng thông báo lại mọi chuyện. Chồng em bảo tạm thời em cứ về nhà mẹ đẻ ở vài hôm để anh ấy giải quyết mọi chuyện. Vì đã đến nước này thì chúng em cũng chẳng thể ở chung với bố mẹ chồng được nữa.
Sau 5 hôm thì chồng gọi điện cho em nói rằng đã thuê được nhà bên ngoài và đến đón em ra đấy ở. Anh bảo chuyện của em trai, anh đã nói rất nhiều lần với bố mẹ nhưng ông bà khăng khăng không nghe. Đến giờ anh cũng chán nản không còn muốn quan tâm đến nữa. Thôi thì cứ mặc kệ ông bà, sau này ông bà già cả, anh có trách nhiệm phụng dưỡng ông bà, thế là đã làm tròn chữ hiếu rồi.
Nghe chồng nói thế em cũng được mát lòng mát dạ. Có mẹ chồng tham lam, vô lý nhưng đổi lại một người chồng hiểu biết, thấu tình đạt lý, vẫn được an ủi phần nào chị em ạ.