Ngay từ hồi chưa cưới, chồng tôi đã nói rằng sau này anh sẽ không ra ở riêng mà sống chung với mẹ để tiện bề chăm sóc, không thể để mẹ sống bơ vơ được. Bởi nhẽ bố chồng tôi đã mất từ lâu, chồng tôi lại là con trai độc nhất trong nhà, sau anh có một em gái nhưng đã lập gia đình rồi.
Thấy anh nói có lý nên tôi không phản đối, đã vậy thì tôi sẽ cùng anh làm tròn chữ hiếu. Khi hay tin này, mấy đứa bạn chưa chồng của tôi ra sức khuyên can, bảo tôi phải đấu tranh đến cùng để được ra riêng chứ sống chung với mẹ chồng sẽ bất tiện trăm bề, sớm muộn gì cũng xảy ra mâu thuẫn.
Tôi nghe chỉ cười trừ, chắc đám bạn này bị ám ảnh khi xem phim rồi, chứ thời buổi nào rồi mẹ chồng còn soi xét, làm khó con dâu nữa. Mấy chị đồng nghiệp cùng công ty tôi hôm nào cũng khoe mẹ chồng mua quần áo, mỹ phẩm cho, không thì nấu cơm trưa để con dâu xách mang đi làm,… đó thôi.
Còn tôi, qua mấy lần tiếp xúc với mẹ chồng trước khi cưới, tôi thấy con người bà cũng rất tốt nên tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu như chúng tôi sống cùng nhau dưới một mái nhà. Nhưng tôi đã lầm, khi sống chung tôi mới biết mẹ chồng cực kỳ kỹ tính, phải nói là khó tính thì đúng hơn.
Mẹ chồng tôi cực kỳ khó tính, hay xét nét con dâu. (Ảnh minh họa)
Tôi làm cái gì mẹ chồng cũng chưa hài lòng, chẳng hạn như đến tối thu quần áo muộn một chút cũng bị mẹ nhắc. Thỉnh thoảng hai vợ chồng muốn ra ngoài ăn đổi không khí, hâm nóng tình cảm cũng bị nói ra nói vào, thậm chí còn quán triệt không được về sau 9 rưỡi tối.
Mệt nhất là lúc nào mẹ chồng cũng nghi ngờ tôi giấu tiền về cho nhà mẹ đẻ. Chẳng là thu nhập của chồng tôi khá cao, gấp 3 lương tôi nên về kinh tế hai vợ chồng khá dư giả. Mới đầu mẹ chồng ngỏ ý đưa lương của chồng tôi cho bà giữ hộ, còn chi phí sinh hoạt trong nhà thì dùng lương của tôi, nhưng tôi kiên quyết không đồng ý.
Có lẽ đó cũng là một phần lý do mẹ chồng luôn tỏ ra không gần gũi với con dâu. Tôi tặng quà gì đều không vừa ý mẹ, tặng quà rẻ tiền thì mẹ chê, tặng quà đắt tiền mẹ trách tiêu xài hoang phí. Có lần tôi còn vô tình nghe được mẹ nói chuyện với chồng trong phòng riêng: “Con đừng tin vợ quá, cứ giao hết tiền cho vợ quản lý, nhỡ may nó lén ôm tiền về cho nhà mẹ đẻ thì sao?”.
Nghe mẹ nói những lời đó tôi buồn lắm, nhưng chẳng dám nói ra vì sợ sẽ xảy ra xung đột, cãi vã. Cũng may, chồng tôi là người biết phải trái, không phải tuýp người nghe lời mẹ răm rắp mà đề phòng, nghi ngờ vợ.
Dù mẹ chồng hay bóng gió, bảo con trai đề phòng tôi, nhưng cũng may chồng tôi là người biết phải trái. (Ảnh minh họa)
Cách đây vài tuần, em gái chồng về nhà chơi. Vừa bước vào nhà em đã rút ví ra biếu mẹ chồng 2 triệu. Thấy vậy, tôi nhanh nhảu lại gần cản ngay:
- Cô đừng làm vậy, cất tiền ngay đi không mẹ mắng cho. Cô không biết là mẹ ghét nhất kiểu con gái đi lấy chồng rồi còn mang tiền về cho nhà đẻ à? Mẹ bảo với chị, con gái lấy chồng rồi thì về nhà mẹ đẻ chỉ là khách thôi, phải chăm lo cho gia đình nhà chồng rồi cấm tiệt chị mang tiền về cho nhà ngoại đấy.
Sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì có lần mẹ tôi bị ốm. Do công việc bận rộn nên tôi chưa sắp xếp thời gian để về chăm mẹ được, em trai ở gần đó nên tôi chuyển khoản cho em 1 triệu để lo tiền thuốc men cho mẹ. Thế nào mẹ chồng lại nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và em trai, bà chẹp miệng đi vào bảo thẳng tôi:
- Cô ăn cơm nhà nội nhưng chỉ chăm chăm ôm tiền về nhà ngoại. Tôi đã cảnh báo với thằng Đăng (tên chồng tôi) bao lần rồi mà nó có nghe đâu. Cô bỏ ngay cái kiểu lấy chồng rồi mà suốt ngày lo chuyện nhà đẻ đi nhé. Tôi là tôi ghét nhất cái kiểu đó.
Khi thấy em gái đưa tiền biếu mẹ, tôi vội vàng can ngăn. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, cho dù tôi giải thích thế nào thì mẹ chồng vẫn cứ xua tay không chịu nghe. Nay trùng hợp em gái chồng về đưa tiền biếu mẹ nên tôi mới có cơ hội “vàng mười” này để đáp trả. Mẹ chồng nghe tôi nói với em gái như thế thì ngượng chín mặt, ú ớ không biết nói lại thế nào cho phải. Em chồng tinh ý, lại là người hiểu chuyện nên em nhanh nhảu bảo mẹ luôn:
- Mẹ à, mẹ nói thế là không được. Con nào cũng là con, đều phải có trách nhiệm báo hiếu, chăm lo cho bố mẹ đẻ chứ? Chị dâu cũng như con thôi, nếu bây giờ bố mẹ chồng con cũng cấm đoán con, không cho con quan tâm mẹ thì mẹ thấy thế nào?
Nghe con gái nói vậy, mẹ chồng tôi có chút xấu hổ, đuối lý. Bà tuy không xin lỗi tôi về những lời khó nghe đã nói, nhưng từ ngày đó đến nay thái độ của mẹ đối với con dâu khác hẳn, không còn bắt bẻ như trước nữa mà ra chiều tâm lý hơn. Thỉnh thoảng lại nhắc nhở tôi nhớ gọi điện hỏi thăm, gửi chút tiền hay quà bánh cho nhà ngoại nên tôi lấy làm mừng lắm.