Tôi và vợ cũ đã ly hôn hơn nửa năm rồi. Về lý do ly hôn, có lẽ là do chúng tôi ít giao tiếp, tâm sự nên khoảng cách giữa hai người ngày càng xa nhau, dần dần khó kết nối, không có tiếng nói chung.
Thực ra cũng là do tôi. Do tôi ham mê công việc và những buổi nhậu nhẹt với bạn bè quá, thường xuyên đi sớm về khuya, thiếu sự quan tâm dành cho vợ con, gia đình nên mới ra cơ sự này chứ vợ cũ là một người phụ nữ rất tốt, đảm việc nước giỏi việc nhà. Đánh mất cô ấy là một mất mát lớn đối với tôi.
Sau khi ly hôn, đứa con trai 3 tuổi do tôi nuôi dưỡng. Cũng may mẹ ở với hai vợ chồng từ sau đám cưới, giờ ly hôn có mẹ đỡ đần nên tôi cũng đỡ phần nào, chứ một mình nuôi con chắc chắn tôi không làm được vì việc nội trợ tôi có biết làm gì đâu.
Hôm qua là sinh nhật của mẹ. Bà nói sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, chỉ mời vài người thân và bạn bè đến nhà dùng bữa, nhưng không ngờ mẹ lại mời vợ cũ của tôi đến. Nửa năm rồi tôi mới gặp lại vợ cũ, ký ức ngọt ngào ngày xưa lại ùa về. Nhà vẫn còn đó nhưng giờ cả hai đã không thể quay đầu được nữa rồi, hai chúng tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
Nửa năm rồi tôi mới gặp lại vợ cũ, ký ức ngọt ngào ngày xưa lại ùa về, nhưng hai chúng tôi không thể quay lại được nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Mối quan hệ giữa mẹ tôi và vợ cũ xưa nay vẫn rất tốt. Lần này đến, cô ấy chuẩn bị cho mẹ tôi một món quà đắt tiền. Mẹ tôi vui lắm. Cậu con trai 3 tuổi thấy mẹ đến cũng tíu tít gọi mẹ, sà vào lòng cô ấy. Thằng bé bi bô: “Mẹ ơi, mẹ về rồi. Mẹ sẽ không đi nữa đúng không?”. Tôi nghe mà chua xót, vợ cũ không đáp lại mà chỉ cẩn thận ôm con vào lòng.
Sau bữa ăn, tôi ôm con tiễn vợ cũ xuống tới cổng chung cư. Tôi đưa thằng bé cho vợ cũ bế để hai mẹ con ôm nhau chào tạm biệt, vì chiếc túi xách trên tay vợ hơi to nên cô ấy đã đưa cho tôi nhờ cầm hộ. Lúc cô ấy trao lại con, thằng bé gào khóc thảm thiết, cứ ôm cổ mẹ mãi, nhất quyết không muốn rời đi.
Trong lúc cô gắng tách con ra khỏi vợ cũ, chiếc túi xách của cô ấy rơi xuống đất, đồ đạc trong đó cũng bị rơi ra ngoài. Vội vàng cúi xuống nhặt, tôi sững người khi thấy tờ giấy đăng ký kết hôn cùng một album ảnh cưới nằm trên đất. Cô dâu trong album ảnh cưới là vợ cũ của tôi, tên trên giấy đăng ký cũng là cô ấy nhưng chú rể lại là một người đàn ông xa lạ.
Sau bữa ăn, tôi ôm con tiễn vợ cũ xuống tới cổng chung cư. (Ảnh minh họa)
Nhìn ảnh cưới thân mật của vợ cũ với người đàn ông khác mà lòng tôi thắt lại. Trước đó tôi biết vợ cũ đã có bạn trai mới nhưng tôi không thể ngờ cô ấy lại tái hôn nhanh như vậy, khi chỉ quen người đàn ông kia được vài tháng, khi mới ly hôn với tôi được nửa năm. Tại sao cô ấy có thể quên đi quá khứ nhanh thế chứ, cô ấy không luyến tiếc quá khứ chút nào sao?
Tôi nhặt đồ cho vào túi rồi đưa cho vợ cũ. Mãi con trai mới chịu quay về nhà với tôi. Nhìn vợ cũ lên một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở cổng chung cư, nở nụ cười tươi rói với người đàn ông ra mở cửa xe cho cô ấy, tôi bất giác rơi nước mắt.
- Bố ơi, bố sao thế? Bố đừng khóc nữa. Con không hư, không đòi mẹ nữa. Con sẽ ngoan, bố đừng khóc nữa nhé.
Con trai vừa nói vừa đưa đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho tôi, lau đi giọt nước mắt hối hận, giọt nước mắt của sự tiếc nuối. Giá như ngày xưa tôi quan tâm vợ hơn một chút, bớt vô tâm đi một chút có lẽ đã không có kết cục này. Nhưng giờ hối hận cũng muộn rồi, tôi chỉ biết âm thầm chúc phúc cho vợ cũ mà thôi.