Tôi không nghĩ vợ lại sinh sớm hơn ngày dự sinh nên đã lên đường đi công tác theo chỉ thị của sếp. Sếp bảo kết thúc chuyến công tác này, đến khi vợ đẻ thì tôi sẽ được nghỉ phép để chăm cô ấy.
Ai ngờ tôi vừa đi được 2 hôm thì vợ đau bụng nhập viện và sinh sớm hơn dự định 3 tuần. Cũng may sức khỏe cả mẹ cả con đều ổn định và hồi phục tốt.
Công việc đang dang dở, tôi không thể bỏ về với vợ để cùng cô ấy trải qua quá trình vượt cạn. Cũng không được là người đầu tiên bế con, tôi rất nuối tiếc nhưng hoàn cảnh đã vậy cũng chẳng biết làm thế nào.
Ở chỗ công tác hễ rảnh là tôi lại gọi video về cho mẹ để ngắm vợ ngắm con. Vợ tôi mới sinh không được dùng điện thoại nhiều nên tôi không gọi cho cô ấy.
Cũng may vợ tôi có mẹ chồng chăm sóc chu đáo nên tôi cũng yên tâm. Mẹ đẻ cô ấy đã mất rồi. Bố vợ tôi và vài người họ hàng thân thiết có đến thăm nhưng vợ xuất viện về nhà thì chỉ còn mẹ tôi một tay lo liệu cho con dâu và cháu nội.
Ai ngờ tôi vừa đi được 2 hôm thì vợ đau bụng nhập viện và sinh sớm hơn dự định 3 tuần. Ảnh minh họa
Một tuần sau ngày vợ sinh, cuối cùng thì tôi cũng được về với vợ con. Cũng do tôi làm ngày làm đêm, kết thúc công việc sớm, nếu không phải 3 hôm nữa mới được về với vợ.
Đến cửa nhà mà tôi hồi hộp vô cùng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đứa con mà tôi và vợ mong ngóng bao lâu nay, tôi sắp được gặp mặt nó rồi. Hít một hơi thật sâu, tôi bước vào nhà nhưng trong phòng khách vắng tanh chẳng có ai cả.
Bước vào phòng ngủ, quả nhiên tôi đã được nhìn thấy đứa con trai đầu lòng yêu quý. Tôi bế nó lên ngắm nghía, cưng nựng mà trong lòng vỡ òa hạnh phúc. Nhưng có một điều lạ là vợ tôi lại không ở trong phòng với con. Cô ấy vừa sinh được 1 tuần, vẫn đang trong thời gian ở cữ, không biết vợ đi đâu. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy đi vệ sinh nhưng mãi không thấy vợ quay trở lại.
Vợ tôi đang giặt đồ cho con bằng tay không!
Vợ thấy tôi về bất ngờ thì hốt hoảng đứng dậy chào hỏi. Nhưng điều tôi quan tâm lúc ấy là tại sao vợ tôi lại giặt quần áo, thậm chí còn dùng nước lạnh? Cô ấy quên rằng cô ấy mới sinh được một tuần hay sao? Tôi tức giận chất vấn thì cô ấy ấp úng không thể đưa ra được câu trả lời.
Vừa hay tôi nghe được tiếng mẹ ngoài phòng khách, có vẻ bà vừa ra ngoài về:
- Ra lấy đồ ăn vào nấu cơm đi này. Vẫn chưa giặt xong quần áo à? Có mỗi chậu quần áo cho con mà giặt mãi vẫn chưa xong, cô lề mề quá đấy! Tôi nói cho cô biết nhé ngày xưa tôi đẻ được 2 ngày là đã xuống giường làm đủ mọi việc rồi. Đằng này cô được nghỉ hẳn 5 ngày trên giường còn gì nữa. Mà tôi nói trước nhé, đừng có gọi điện mách lẻo với chồng cô đấy, không là không yên thân với tôi đâu!
Bây giờ tôi về rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận và chu đáo. Ảnh minh họa
Bà vừa nói hết câu thì tôi bước ra, nhìn thấy tôi mẹ lập tức im lặng, lúng túng không biết phải chữa cháy thế nào.
- Mẹ ơi mỗi thời buổi mỗi khác chứ. Khi xưa điều kiện còn khó khăn, thiếu thốn thì phụ nữ buộc phải chấp nhận thiệt thòi. Bây giờ mọi thứ khác rồi, người ta chăm sóc cho vợ và con dâu chỉ sợ không đủ chu đáo thôi, bao nhiêu tốt cũng không đủ. Ai lại đi so sánh với cái thời ăn còn không đủ no hả mẹ?
Mẹ tôi im lặng không biết đáp trả thế nào. Tôi bảo vợ vào phòng với con, bản thân tôi thì nhanh tay thu dọn đồ đạc hành lý của hai vợ chồng và con trai. Tôi quyết định đưa vợ ra ở riêng ngay hôm đó. Dù chưa có sự chuẩn bị trước nhưng một người bạn của tôi mới chuyển nhà nên vẫn để trống căn nhà cũ. Tôi có thể đưa vợ con đến đó ở, thuê lại của cậu ta.
Bây giờ tôi về rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận và chu đáo. Bố mẹ tôi, cả hai ông bà vẫn còn khỏe mạnh, họ hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho nhau. Với tư tưởng và suy nghĩ như mẹ tôi thì sau này mẹ chồng nàng dâu sẽ còn mâu thuẫn nhiều. Tốt nhất là ở riêng hay từ lúc này để vợ tôi được thoải mái về tinh thần! Nghe nhiều chuyện bị trầm cảm sau sinh mà tôi thấy sợ hãi và lo lắng lắm.