Đến giờ ngồi đây để tâm sự chuyện của nhà mình thì tôi vẫn cứ nghĩ là mơ chứ đời thật làm gì có chuyện dở khóc dở cười như thế. Ấy vậy nhưng nó không những là thật mà còn xảy ra trong chính gia đình tôi nữa.
Tôi mới lấy chồng. Vừa cưới xin xong thì cũng đến Tết nên hai vợ chồng quyết định về nhà nội ở cho đến khi hết nghỉ lễ đi làm lại.
Bố mẹ chồng ở quê, còn hai đứa chúng tôi đều làm ở thành phố nên ngay từ đầu đều xác định là phải ở riêng rồi. Chúng tôi mới cưới kinh tế chưa thể vững để mua nhà mua cửa nhưng cả hai đứa đều có thu nhập khá nên đã quyết định thuê một căn chung cư khá tiện nghi để ở cho đến khi gom góp đủ tiền mua nhà. Chúng tôi đều xác định sẽ không xin gì của gia đình hai bên mà chỉ tự lập cánh sinh mà thôi.
Khi quyết định thuê căn chung cư kia, mẹ chồng cứ liên tục hỏi giá thuê bao nhiêu, chi phí thế nào. Lúc ấy tôi nghĩ đơn giản là mẹ quan tâm nên cũng định bụng thành thật trả lời nhưng không rõ vì sao chồng tôi lại ra dấu hiệu đừng nói gì hết. Sau đó anh có giải thích là mẹ hay can thiệp nhưng anh lại không thích nên không muốn vợ trả lời.
Hết Tết, hai vợ chồng chúng tôi chào bố mẹ để lên thành phố đi làm. Bố chồng thì không sao nhưng tôi tinh ý thấy vợ chồng dường như có vẻ không vui cho lắm, nhưng vì là dâu mới chưa hiểu hết tính cách của mọi người trong nhà nên tôi cũng chẳng dám nói năng thêm câu nào.
Trong mấy ngày Tết, mẹ cũng hay hỏi về thu nhập của tôi nhưng vì nghe lời chồng nên tôi thường đánh trống lảng sang chuyện khác chứ không trả lời bà. Mỗi lần như vậy tôi đều nói lại với chồng vì chính bản thân tôi cũng không rõ vì sao anh không muốn tôi trả lời mẹ. Thế nhưng anh chỉ nói lại rằng cứ nghe lời anh, mẹ hỏi gì liên quan đến tiền nong thì cứ đổ hết sang cho anh.
Thật ra lúc ấy tôi đã cảm thấy có điều gì đó rất bất thường rồi nhưng vẫn quyết định là không hỏi mà nghe lời chồng. Nhưng cũng rất nhanh sau đó tôi đã hiểu vì sao chồng tôi lại làm như vậy!
Vợ chồng tôi không giống các cặp vợ chồng khác, tôi không giữ tiền của chồng và anh cũng vậy, hằng tháng chúng tôi có một quỹ tiền chung cả hai đứa cùng chuyển vào để chi phí chung cho gia đình và tiết kiệm, còn lại thì tiền ai nấy tiêu.
Bữa đó mẹ chồng tôi gọi điện và hỏi cuối tháng rồi hai đứa đã có lương chưa. Tôi lúc đó thật thà nói rằng mình thì có rồi nhưng chồng nhận lương chưa thì cũng không rõ. Ai ngờ vì câu này mà mẹ chồng tôi mắng tôi một trận.
- Đàn bà con gái lấy chồng thì phải giữ tiền của chồng chứ? Phải biết quán xuyến chuyện kinh tế trong gia đình chứ?
Tôi bình tĩnh giải thích qua cho mẹ hiểu nhưng bà lại càng phản ứng gay gắt hơn.
- Sống thế thì không được rồi, hai đứa chưa đủ chín chắn để giữ tiền. Bây giờ mỗi tháng nhận lương phải chuyển hết cho mẹ, chi tiêu thế nào thì nhắn mẹ chuyển cho. Phải có người kiểm soát mới được!
Tôi ngơ ngác chưa hiểu mẹ đang nói gì thì bà lại tiếp tục.
- Mẹ nói thì chồng mày không nghe đâu nên con phải tự nói chuyện với nó, đến tháng lấy lương phải đưa hết cho vợ. Còn con cầm tiền rồi thì chuyển lương của cả hai đứa cho mẹ giữ. Tiêu bao nhiêu thì bảo lại với mẹ, còn đâu mẹ cất đi tiết kiệm cho còn mua cái nhà.
Thử nghĩ mà xem, chúng tôi ở riêng, có cuộc sống riêng, đều là những người đã trưởng thành, vậy mà bây giờ tiền lương kiếm được đều phải đưa cho mẹ chồng, tiêu gì đều phải xin… như thế thật sự không ổn chút nào. Thấy mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu nên tôi lấy lý do vào họp để tắt máy. Ngay sau đó, tôi gọi cho chồng để kể về chuyện này.
Mọi người nghe thì thấy tôi có vẻ “ngơ ngơ” cái gì cũng mách chồng, nhưng thật sự tôi là dâu con mới về nhà chồng, mọi chuyện đều rất lạ lẫm với mình nên ngoài việc nói với chồng ra thật sự tôi chẳng còn biết làm gì khác.
Vừa nghe thấy anh liền thở dài ngao ngán. Anh nói rằng lần sau nếu mẹ còn đề cập chuyện này thì bảo mẹ trực tiếp gọi cho anh, còn đâu để anh xử lý.
Thì ra xưa nay mẹ luôn đòi giữ hết tiền lương của anh, anh muốn tiêu gì thì phải xin mẹ, ban đầu chồng tôi cũng nghe theo nhưng cho đến khi anh cần tiền để mua xe, hỏi mẹ thì mới tá hỏa khi biết mình chẳng tích lũy được đồng nào.
Trước đó, khi tự giữ tiền, mỗi tháng anh vẫn để ra được kha khá nên chuyện mẹ bảo tháng nào anh cũng lấy hết tiền rồi còn đâu là chuyện không thể. Anh lại không muốn nói đi nói lại thành mất hay nên quyết định không đưa tiền cho mẹ nữa. Và sau đó thì anh lại tích lũy được một khoản kha khá…
Tôi nghe xong cũng chỉ biết gật gù nghe theo anh, tự nhủ lần sau nếu mẹ hỏi thì sẽ dứt khoát trả lời rằng vợ chồng con thống nhất tự giữ và quản lý tiền của mình. Thôi thì cứ nói thẳng với mẹ rồi đành mất lòng trước được lòng sau vậy.