Với tôi, hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu. Lúc yêu anh tâm lý, chiều chuộng tôi bao nhiêu thì sau khi cưới anh vô tâm, thờ ơ bấy nhiêu, giống như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Suốt 6 năm chung sống, anh chưa bao giờ để ý xem vợ cần gì, muốn gì. Những ngày lễ, ngày kỷ niệm cũng không còn tặng hoa, tặng quà như hồi yêu nhau nữa. Thậm chí khi tôi mua chiếc bánh nho nhỏ về tổ chức một lễ kỷ niệm đơn giản, anh cũng trách tôi bày vẽ.
Không chỉ vậy, việc nhà cửa, chăm sóc con cái anh đều dồn hết lên vai tôi. Bản thân tôi cũng đi làm, nhưng lương thấp hơn chồng nên anh luôn coi thường và áp đặt vợ phải làm hết mọi việc nhà, như thế mới công bằng.
Mỗi ngày đi làm 8 tiếng, tan làm muộn hơn chồng nhưng về nhà tôi vẫn phải nhào vào nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, lo cho con,… Nhiều hôm mệt mỏi, về nhà thấy chồng đang nằm chơi game, đến nồi cơm cũng không cắm tôi tức tối vô cùng.
Sau nhiều lần góp ý không thành, tôi đành chấp nhận sống chung với lũ, chứ vợ chồng suốt ngày cãi nhau to tiếng sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của con, mà bản thân tôi cũng mệt mỏi nữa. Tuy nhiên, sự vô tâm của chồng khiến nỗi ấm ức trong lòng tôi tích tụ ngày một nhiều. Cho đến một hôm, chồng lại lớn tiếng trách mắng tôi và con, việc này như giọt nước tràn ly khiến tôi vùng lên “bật” lại chồng.
Vì lương thấp hơn chồng nên anh luôn coi thường và áp đặt vợ phải làm hết mọi việc nhà, như thế mới công bằng. (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, con gái tôi nghịch ngợm làm vỡ con tỳ hưu làm bằng đá thạch anh trên bàn làm việc của bố. Chồng tôi là người làm ăn kinh doanh nên rất coi trọng mấy vật phẩm này. Thấy con gái làm vỡ tỳ hưu, anh liền chạy tới mắng con xối xả.
Con gái hoảng lắm, nhưng vì sợ bố nên không dám khóc. Thấy vậy, tôi giục con xin lỗi bố, ai ngờ anh lại chỉ tay thẳng mặt vợ quát:
- Con hư tại mẹ, cũng tại cô không biết cách dạy con. Con gái mà nghịch ngợm, phá phách hơn cả con trai. Cô không dạy con cho tử tế đi không mai này lại ăn hại giống mẹ, rồi bị chồng và nhà chồng khinh cho.
Tôi ngây cả người, không thể ngờ tình huống như vậy mà anh cũng lôi tôi vào chỉ trích, đay nghiến được. Đã vậy anh còn mắng tôi ngay trước mặt con, hoàn toàn không giữ cho tôi chút tự trọng, tôn nghiêm nào cả, cũng không hề để ý đến cảm nhận của con trẻ. Không thể nhẫn nhịn được nữa, tôi cố gắng giữ bình tĩnh bảo con gái về phòng trước để nói chuyện riêng với chồng:
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bảo con vào phòng trước để nói chuyện riêng với chồng. (Ảnh minh họa)
- Anh không có quyền trách móc hay phán xét tôi. Tôi không tự mình sinh con được, con như thế nào thì anh cũng có một phần trách nhiệm vì anh là bố nó. Anh thử nhìn lại bản thân mình xem anh có xứng đáng làm một người chồng, người bố không? Từ khi con sinh ra, anh ngồi chơi với con, kèm con học bài được mấy lần?
Anh đã bao giờ coi tôi là vợ chưa, hay là bảo mẫu toàn thời gian của mình? Anh nghĩ mỗi tháng ném cho mẹ con tôi vài triệu bạc là hết trách nhiệm à? Từ ngày đi lấy chồng, tôi tự nhận thấy chưa làm gì có lỗi với anh hay gia đình chồng cả, lúc nào cũng chu toàn mọi việc, không ai trách móc được nửa lời nhưng chỉ riêng anh bảo tôi phá hại, tôi đã phá phách cái gì hả?
Nếu anh không thể tôn trọng vợ thì tốt nhất nên im lặng trước mặt con, đừng nói mấy câu khó nghe đó làm ảnh hưởng tới tâm lý của con. Mà chúng ta ly hôn đi, tôi quá mệt mỏi khi sống với một người chồng vô tâm, ích kỷ như anh lắm rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ nhận nuôi con, dạy dỗ con gái thật tốt để sau này nó không giống mẹ mà chọn nhầm chồng như tôi.
Nói xong tôi bỏ vào phòng con gái, mặc kệ chồng đang đứng ngây ngốc giữa nhà. Tới đêm khi con gái đã ngủ say, anh mới nhẹ nhàng đi qua ôm tôi và nói lời xin lỗi. Tôi chấp nhận tha thứ, cho anh cơ hội chuộc lỗi. Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại đúng không nào? Mong rằng từ nay chồng tôi sẽ thay đổi, biết chăm lo cho gia đình hơn, đừng như xưa nữa.