Người phụ nữ đã hết lòng vì tôi, hi sinh vì tôi và con nhiều như vậy nhưng chưa một lần nhận được sự quan tâm lo lắng của chồng, vậy mà không một lời oán thán. (Ảnh minh họa)
Tình yêu 2 năm, cưới 3 năm và rồi tôi quyết định có người khác. Tôi sợ một ngày mọi chuyện bại lộ, tôi sẽ mất tất cả nhưng người đàn ông tham lam vốn không thể dừng lại trước sự quyến rũ của người con gái đẹp.
Mỗi chuyến công tác có cô ấy bên cạnh, lòng tôi lại nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy như tuổi thanh xuân lại ùa về, được sống trọn vẹn với bản năng, được yêu say đắm, được hòa mình vào những cuộc vui chơi quên ngày tháng.
Tôi đâu hiểu rằng, người phụ nữ là vợ tôi đang ngày ngày vật lộn với cuộc sống, con cái, cơm nước, nhà cửa và còn phải gánh nặng công việc. Người đàn ông một khi đã sa chân khó lòng quay đầu.
Đó là những tháng ngày hạnh phúc của tôi với bồ. Về nhà, tôi vẫn được vợ quan tâm, chăm sóc nhưng tôi lại cảm thấy mệt mỏi vì đôi lúc vợ cằn nhằn vì thói quen xấu của mình. Cô ấy hay hỏi này hỏi kia, tra khảo, khó chịu khi tôi không chịu thay đổi.
Điều đó khiến tôi càng nhận ra, ở bên cạnh bồ mới thoải mái biết bao nhiêu. Cô ấy chưa từng trách cứ, chưa buông một lời khó chịu, lúc nào cũng dạ vâng ngọt ngào.
Hơn 5 tháng như vậy, cuộc sống của tôi như sang một trang mới. Về nhà có vợ, đi chơi có bồ. Đúng, một gã đàn ông có chút của cải như tôi sẽ lấy làm vui mừng. Ai được sống sung sướng như thế chứ? Ở đâu cũng có phụ nữ, được sống hai nhân cách, được làm chồng, làm người yêu, được lo toan đủ thứ.
Tôi thường hay mua quà cho bồ và những lúc đó, tôi cũng sẽ mua cho vợ nhưng tất nhiên, vợ tôi sẽ là những món quà nhỏ, không giá trị bằng người yêu. Tôi mặc nhiên cho rằng, cô bồ xứng đáng có được món đồ giá trị hơn vợ tôi bởi cô ấy đã dày công yêu thương, quan tâm tôi.
Cho đến một ngày, khi tôi và người đẹp đang đi ăn hàng, tôi chợt nhận ra, bấy lâu nay mình đã quá sai lầm, đã ngộ nhận thứ tình yêu không có thật.
Lúc ăn, cô ấy liên tục gắp cua ghẹ cho tôi. Cô ấy đã từng nghe tôi kể rất nhiều về việc mình bị dị ứng hải sản. Vậy mà trên mâm cơm đều là những món hải sản, là món ăn mà cô ấy ưa thích. Nào là cua, ghẹ, mực, tôm rồi đến bề bề, hàu… Cô ấy vừa liên tục ăn vừa nói, vừa gắp rồi giục tôi ăn.
Cho đến khi tôi nói, anh không ăn được những món này thì cô ấy mới ngớ người bảo: “Ồ nhỉ, em quên mất, em cứ tưởng anh ăn được”. Chưa kể, tôi bị đau dạ dày nặng, không thể ăn được cay nhưng món nào cô ấy cũng gọi phải thật cay thì ăn mới đã.
Những chuyện này không chỉ nói một lần, 2 lần, tôi từng nói rất nhiều lần, có lần cô ấy còn chứng kiến tôi bị dị ứng dù chỉ ăn một con tôm. Nhìn cách hành xử của bồ, tôi chợt nhớ đến vợ. Nếu là vợ tôi, cô ấy sẽ gạt bỏ sở thích của mình, không bao giờ mua hải sản ngồi ăn mà để chồng ngồi nhìn. Vợ lo cho tôi từng viên thuốc. Biết chồng đau dạ dày, sáng nào cô ấy cũng pha mật ông, tinh nghệ cho chồng uống trước khi ăn sáng. Vậy mà…
Nỗi ân hận trào lên trong lòng tôi. Bỗng nhiên, tôi đứng phắt dậy nói có việc bận rồi ra về. Tôi lao về nhà như một cơn gió, thấy vợ vẫn miệt mài con cái, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, mâm cơm còn đang chờ chồng. Hỏi sao em không ăn thì cô ấy nhẹ nhàng “em đợi anh về ăn cùng cho vui, một mình em ăn không ngon”.
Tự nhiên tôi muốn rơi nước mắt. Người phụ nữ đã hết lòng vì tôi, hi sinh vì tôi và con nhiều như vậy nhưng chưa một lần nhận được sự quan tâm lo lắng của chồng, vậy mà không một lời oán thán. Tôi có xứng làm đàn ông không, có xứng làm chồng không.
Sau hôm đó, tôi đã quyết định chấm dứt tất cả với ả bồ, bồi thường cho cô ấy một khoản tiền. Cô ấy vui vẻ nhận rồi ra đi. Đúng… tôi đã nhìn sai về những thứ hào nhoáng bên ngoài, đánh giá nhầm người mà lầm tưởng đó mới là tình yêu.