Ngày chị tôi đưa anh rể về ra mắt, cả bố mẹ đều không hài lòng. Ông bà bảo rằng có cảm giác anh không phải là người đàn ông đáng tin cậy để chị dựa vào.
Cũng bởi thế mà chị tôi rất bất mãn với sự phản đối của bố mẹ. Anh rể có ngoại hình được, công việc lương không quá cao nhưng cũng tạm ổn, hai anh chị cưới nhau chăm chỉ làm ăn thì cũng ổn. Anh rể lại đối xử với chị rất dịu dàng tâm lý, gia đình anh khá cơ bản, thật sự không đáng để bố mẹ tôi phải phản đối như vậy.
Bố tôi cứ bảo nhìn anh không ra dáng đàn ông, mẹ thì nói nhìn không có cảm tình. Đợt đó cả nhà tôi nháo nhào căng thẳng cũng chỉ vì chị gái khăng khăng một mực đòi cưới, còn bố mẹ thì không hài lòng. Sự việc đẩy lên đến đỉnh điểm khi chị tôi còn uống thuốc ngủ tự tử. Chắc chị chỉ muốn gây áp lực cho bố mẹ mà thôi. Đưa chị đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, sức khỏe cũng khôi phục nhanh chóng sau đó nhưng cũng đủ khiến bố mẹ tôi sợ hãi.
Sự việc đẩy lên đến đỉnh điểm khi chị tôi còn uống thuốc ngủ tự tử. (Ảnh minh họa)
Vậy là ông bà đồng ý cho cưới với tuyên bố sướng khổ chị tự chịu, có gì cũng đừng oán trách bố mẹ. Ngày chị gái tôi lên xe hoa, nhìn chị mặt ửng hồng hạnh phúc nép bên cạnh anh rể, tôi nghĩ đúng là sức mạnh của tình yêu.
Ngày cưới hôm đó, vì cả ngày bận rộn tất bật nên tàn tiệc cưới nhà tôi ai cũng rất mệt, đóng cửa đi ngủ sớm. Trong lúc tôi đang ngủ say thì phải giật mình tỉnh giấc vì những tiếng khóc dưới tầng một. Hốt hoảng vùng dậy chạy xuống nhà, tôi sững sờ khi nhìn thấy chị gái đang ngồi trên ghế sofa khóc nỉ non, còn bố mẹ ngồi đối diện với vẻ mặt trầm lặng.
Sao chị tôi về thế này, ngay giữa đêm tân hôn của anh chị? Anh chị đã có thời gian tìm hiểu nhau lâu đến thế, chắc hẳn không thể có sự cố bất ngờ gì xảy ra mới đúng. Nhưng cả nhà gặng hỏi mãi, chị chỉ bảo không sống với anh rể nữa, chị sẽ ly hôn.
Bố tôi tức đến mức muốn lật bàn, vừa hôm trước đòi sống đòi chết phải cưới bằng được. Vừa mới về nhà chồng chưa nổi một ngày, đêm tân hôn còn chưa xong mà đã xách đồ bỏ chạy về nhà đòi ly hôn. Ông chửi mắng chị gái một trận rồi sập cửa vào phòng.
Tôi đưa chị gái lên phòng, mẹ cũng đi theo, biết chắc là chị có vấn đề gì tế nhị khó nói. Lúc chỉ còn có ba mẹ con, chị gái mới lau nước mắt kể rằng đêm tân hôn anh rể quỳ sụp xuống chân chị thú nhận rằng anh bị bất lực không thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng trong khía cạnh giường chiếu. Thậm chí anh còn không thể có con do không có tinh trùng.
Tới lúc này dù có yêu mù quáng tới đâu thì chị cũng tỉnh ngộ. (Ảnh minh họa)
Chị tôi còn xem bệnh án của anh từ trước đến nay quá trình anh điều trị. Không còn nghi ngờ gì nữa, chị vừa đau khổ uất ức vừa căm hận. Với tình trạng như của anh thì còn hi vọng gì về tương lai cuộc sống hôn nhân? Không có con cũng chẳng có đời sống vợ chồng, sống với nhau đâu còn ý nghĩa gì?
Tới lúc này dù có yêu mù quáng tới đâu thì chị cũng tỉnh ngộ. Hơn nữa chị rất căm hờn vì bị anh rể lừa. Suốt thời gian yêu nhau, anh lấy cớ giữ gìn cho bạn gái đến đêm tân hôn, nên hai người chưa xảy ra quan hệ. Đến bây giờ ván đã đóng thuyền mới quỳ xuống xin lỗi mong chị tha thứ, thế chẳng phải lừa đảo còn gì!
Cũng may chị gái tôi quyết đoán bỏ về ngay lập tức, nếu còn dùng dằng thì chỉ thêm mất thời gian. Bệnh tình là một chuyện nhưng rõ ràng anh rể lừa dối chị ấy là điều không thể chấp nhận được!