Tôi năm nay 36 tuổi, kết hôn vừa tròn 10 năm. Hôn nhân của tôi yên bình, bền vững dựa trên nguyên tắc hai vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, vì con mà nỗ lực vun đắp gia đình. Thành quả ngọt ngào mà tôi lẫn chồng tự hào đó là cuộc sống đầy đủ về vật chất, hai con khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Hai bên gia đình yêu thương, đồng hành và ủng hộ gia đình nhỏ của tôi.
Hôn nhân được khởi đầu bằng tình yêu, nên luôn lãng mạn, yêu thương. Tôi có được người chồng chín chắn, hết lòng vì vợ con. Anh ấy có một công việc ổn định, thu nhập cao và được bạn bè, đồng nghiệp yêu mến. Suốt 10 năm qua tôi chưa gặp bất cứ điều tiếng nào về chồng, anh ấy có lối sống lành mạnh, nghiêm túc.
Cứ nghĩ rằng mọi cứ như thế mà tiếp diễn, tôi có cuộc sống hôn nhân viên mãn, nào ngờ sóng gió bất ngờ ập đến. Hôm đi dự tiệc đầy tháng con của cô em đồng nghiệp của tôi tại công ty, đây là người em tôi rất quý mến, xem như là em gái của mình vậy. Em ấy cũng gắn bó với gia đình tôi mấy năm nay, thường xuyên là khách quý của gia đình tôi.
Trong công việc, tôi và cô em đồng nghiệp rất hiểu ý, tương trợ lẫn nhau. Em đồng nghiệp của tôi trẻ trung xinh xắn, ngoại hình hấp dẫn, năng động với lối sống hiện đại. Nhưng tình duyên lại gặp trắc trở, hôn nhân đổ vỡ chỉ sau 3 năm kết hôn. Từ đó đến nay sống làm mẹ đơn thân, có nhiều người theo đuổi, nhưng chưa chấp nhận một ai.
Đau khổ khi phát hiện ra sự thật của chồng và em đồng nghiệp. Ảnh minh họa
Gần đây cô em đồng nghiệp có bầu, tôi hỏi thì em ấy giấu kín không tiết lộ. Chuyện riêng tư tôi không muốn tò mò thêm, chỉ thương em đồng nghiệp sẽ vất vả hơn nếu như có thêm con. Nuôi một đứa đã vất vả rồi, giờ thêm đứa thứ hai lại vất vả hơn. Thiếu đi người chồng cùng chia sẻ mọi buồn vui, vất vả cuộc sống, quả là thiệt thòi cho mấy mẹ con.
Buổi tiệc đầy tháng diễn ra với khá nhiều khách mời, vợ chồng tôi cũng tới dự, vui vẻ chúc mừng. Trong lúc mải dọn đồ mời khách, tôi tình cờ nghe được lời em đồng nghiệp nói với chồng tôi: "Lát anh nhớ tìm cơ hội chụp ảnh với hai mẹ con nhé. Làm ảnh kỷ niệm sau này con lớn còn biết là bố quan tâm tới nó từ nhỏ".
Lúc đó hai người họ không để ý tới sự xuất hiện của tôi ở đằng sau nên dù nói nhỏ với nhau, tôi vẫn nghe được khá rõ. Tôi rất bất ngờ, không hiểu tại sao em đồng nghiệp lại nói với chồng tôi như vậy. Cũng có thể là nói dối với con để con biết là có bố… Nhưng chính lời nói đó làm tôi để ý nhiều hơn tới đứa bé, tôi lại gần nhìn kỹ đứa bé, trông nó có rất nhiều nét giống với hai con của tôi từ lúc nhỏ.
Đêm hôm đó, tôi yêu cầu chồng phải làm rõ mọi chuyện, chồng tôi còn từ chối, tỏ ra giận dữ cho rằng không có chuyện đó. Nhưng tôi yêu cầu phải mở mật khẩu để tôi kiểm tra điện thoại, chồng tôi không cho. Tôi quả quyết: "Nếu anh không làm chuyện đó, thì hãy để em lấy mẫu tóc của anh và đứa bé đi xét nghiệm ADN. Nếu không phải thì em sẽ xin lỗi, còn đúng thì anh phải chịu trách nhiệm về tất cả".
Chồng tôi cuối cùng đã phải thừa nhận việc làm sai trái. Anh ta xin tôi tha thứ, sẽ tìm cách chia tay và không gặp lại hai mẹ con cô ta nữa. Tôi suy sụp vì sốc, khóc cả đêm mặc cho chồng an ủi. Từ hôm đó đến nay, tôi vẫn còn sốc mà chưa biết làm sao. Tôi muốn ly hôn ngày, nhưng lại lo cho các con sống thiếu bố nên tạm thời chưa đưa ra quyết định sợ làm ảnh hưởng tới tương lai của con. Tôi có nên tha thứ cho chồng hay là ly hôn? Hãy cho tôi lời khuyên!