Vợ chồng con trai ly hôn, bà Lưu thấy công sức chăm sóc cháu suốt bao năm trời cuối cùng “đổ sông đổ biển”. (Ảnh minh họa)
Hôn nhân tan vỡ là điều không ai mong muốn, nếu vợ chồng chưa có con thì mọi chuyện sẽ rất đơn giản, nhưng khi đã có con thì có quá nhiều vấn đề phát sinh hậu ly hôn. Một số người sẽ để quyền quyết định ai nuôi con cho tòa án, nhưng cũng không ít người nghĩ rằng con cái là phải ở với mẹ.
Hầu hết mọi người đều chỉ quan tâm mỗi việc đứa trẻ sống với ai mà quên mất đi bóng dáng của người chăm sóc đứa trẻ đó, trong trường hợp này chính là mẹ chồng. Không ít bà mẹ chồng có suy nghĩ rằng họ chăm sóc cháu giúp để con trai và con dâu tập trung làm ăn, và có người chăm sóc khi họ về già. Thế rồi, sự việc không mong muốn xảy ra, cả hai ly hôn và giờ người cháu nên sống với ai mới là hợp lý nhất.
Trong câu chuyện của bà Lưu ở Trung Quốc sau đây sẽ là một bài học đắt giá cho tất cả mọi người, về cái mà người ta gọi là “tình yêu vô bờ bến dành cho con cái”.
Bà Lưu năm nay đã 62 tuổi, bà ở nhà nội trợ chăm sóc con cái kể từ lúc con trai bà cưới vợ. Sau khi con trai kết hôn và sinh con, bà tình nguyện ở nhà chăm sóc giúp giúp suốt 10 năm trời. Thế rồi con trai bà ly hôn, con dâu đòi bà trả lại con cho cô ấy. Bà cảm thấy công sức chăm sóc cháu suốt bao năm trời cuối cùng “đổ sông đổ biển”.
Bà nhớ lại cách đây nhiều năm, khi con trai bà đến Vũ Hán làm việc đã gặp một cô gái ở đó. Khi nhìn thấy cô gái này, bà linh cảm rằng cả hai không phù hợp nhau, nhưng con trai bà bất chấp kết hôn và sau đó định cư ở Vũ Hán.
Sau một thời gian, con dâu bà sinh được một bé trai, lúc này bà mới chính thức nhận cô gái kia là con dâu của mình. Khi đứa bé được 1 tuổi, vì công việc bận rộn nên cô con dâu quyết định gửi cho mẹ chồng chăm sóc hộ.
Thời gian đầu, cô con dâu đưa cho bà 6 triệu đồng mỗi tháng, nhưng sau đó bà biết được cuộc sống của con trai mình ở Vũ Hán không dễ dàng gì, thậm chí là gặp không ít khó khăn. Vì thương con thương cháu, bà nói rằng mình không cần tiền gửi về nữa mà có thể tự nuôi cháu được. Thế là bà đã nuôi đứa cháu trai suốt 10 năm mà không một lời oán than trách móc.
Bây giờ cháu trai của bà đang học tiểu học, cuộc sống của bà cũng đỡ vất vả hơn. Thế nhưng, vì tiền lương của con trai bà không tăng trong những năm gần đây, điều đó khiến cho cô con dâu không hài lòng và cả hai thường xuyên cãi vã nhau. Cuối cùng cô con dâu đề nghị ly hôn.
Khi đề nghị phân chia tài sản, cô con dâu nói mình cần nửa căn nhà và giành quyền nuôi con. Người con trai không phản đối và nhanh chóng làm thủ tục ly hôn. Tuy nhiên, vài ngày trước khi cô con dâu định đưa đứa bé đi thì bị mẹ chồng chặn lại.
Bà Lưu giận dữ nói: “Cô định đưa cháu tôi đi dễ dàng vậy sao? Tôi đã chăm sóc cho con của hai anh chị suốt 10 năm trời để giờ nhận lấy điều này sao. Nếu cuộc hôn nhân này không còn gì để cứu vãn, hãy trả 700 triệu đây, tôi không thể nuôi cháu một cách vô ích như vậy”.
Bà nói rằng trong suốt 10 năm qua, cái giá 700 triệu là quá rẻ, bà không chỉ tốn nhiều tiền nuôi cháu mà những công sức cực khổ suốt bao năm là không thể quy được bằng tiền. Bà không thể để cô con dâu mang đi dễ dàng. Bà già rồi, nếu không thể nhờ được vào con cháu thì cách tốt nhất là trả tiền để bà sống nốt quãng đời còn lại. Nếu con dâu bà không trả đủ tiền, bà nhất quyết không để cháu bà theo mẹ.
Cô con dâu không đồng ý với những gì bà Lưu nói và cho rằng đứa trẻ cũng là cháu của bà, giữa bà và cháu không nên có chuyện tiền bạc ở đây. Mỗi người có một cái lý riêng, cuối cùng họ quyết định nộp đơn lên tòa để giải quyết.