Bố mẹ tôi có 2 người con trai, nhà thì rộng rãi thoải mái nên ông bà yêu cầu các con sống chung. Bố bảo khi xưa tứ đại đồng đường còn ở chung dưới một mái nhà được, sống chung cho tình cảm gắn bó.
Nhưng thực tế là nhà đông người thì sẽ càng phức tạp và nhiều vấn đề nảy sinh. Giữa tôi với anh trai thì chẳng có chuyện gì nhưng vợ tôi với chị dâu thì lắm chuyện lắm. Mà chính xác là mọi chuyện đều bắt nguồn từ vợ tôi. Cô ấy suốt ngày kêu ca phàn nàn, than thân trách phận rồi oán trách tôi không bảo vệ được vợ.
Chung quy cũng chỉ là chuyện việc nhà, bếp lúc thôi mọi người ạ. Chị dâu thì giỏi giang, đi làm công ty nước ngoài. Người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi như chị ấy, làm sao có chuyện vào bếp đầu tắt mặt tối nấu nướng, dọn dẹp. Mẹ tôi rất quý và tự hào về con dâu cả.
Chung quy cũng chỉ là chuyện việc nhà, bếp lúc thôi mọi người ạ. (Ảnh minh họa)
Còn vợ tôi thì ở nhà mấy năm nay, sinh con và trông con nhỏ. Cô ấy không kiếm ra tiền, không làm được chuyện gì thì phải dọn nhà, nấu cơm cho mọi người là đúng rồi. Hàng tháng, anh chị và vợ chồng tôi cùng góp tiền chi tiêu, bố mẹ già rồi thì không cần góp, vậy là cả nhà vui vẻ.
Gần Tết, nhà tôi đông người lại nhiều khách khứa của bố mẹ, anh chị và của bản thân tôi, cũng rất nhiều việc cần lo toan. Mẹ gọi vợ tôi đến rồi dặn dò cô ấy lau chùi nhà cửa mấy tầng lầu, sau đó đi sắm Tết rồi chuẩn bị mọi thứ cho dịp Tết này. Chị dâu bận đi chụp ảnh hoa đào với bạn không làm được, cả năm chị ấy vất vả rồi Tết cần được nghỉ ngơi.
Mới nghe được mấy câu cô ấy đã ngắt lời bà rồi tuyên bố: “Năm nay con và cháu về ngoại ăn Tết”. Mẹ sốc không nói nên lời, tôi đứng bên cạnh tức quá mới lao vào trách mắng vợ không biết lo toan việc nhà chồng, Tết còn muốn trốn về nhà ngoại.
Không ngờ được là cô ấy cũng nổi khùng lên. Vợ bảo cô ấy không phải là osin trong nhà, tiền chi tiêu góp chung thì hà cớ gì cô ấy phải gánh mọi trách nhiệm. Hễ có việc gì thì mẹ chồng đều bảo “để cái Thương làm, cái Lan cứ nghỉ đi, đi làm về đã mệt rồi” (Thương, Lan là tên vợ tôi và chị dâu). Lúc con ốm hay chính bản thân cô ấy ốm mệt cũng không được nghỉ ngơi vì nhà bao nhiêu người cần phải phục vụ.
Còn vợ tôi thì ở nhà mấy năm nay, sinh con và trông con nhỏ. (Ảnh minh họa)
Vợ bảo lâu nay cô ấy làm ôsin không công là đã nhịn nhục lắm rồi. Thử thuê người giúp việc mà xem, từng ấy công việc họ đòi lương bao nhiêu 1 tháng. Tết này cô ấy sẽ về ngoại ăn, 4 năm rồi chưa được về ngoại ăn Tết. Sang năm cô ấy muốn ra ở riêng.
“Anh không bảo vệ được vợ, cũng không đồng tình với phương án tôi đưa ra thì ly hôn đi. Tôi đi lấy chồng là để được chia sẻ, vợ chồng cùng sát cánh bên nhau, chứ không phải đi làm ôsin không công cho nhà người khác”.
Đấy, vợ tuyên bố như thế rồi bế con, xách đồ bỏ về nhà ngoại một mạch, khiến mẹ tôi tức đến run cả người không nói nên lời.
Tôi bị anh trai và chị dâu trách mắng vì không dạy được vợ, bố mẹ cũng thất vọng về con trai và con dâu út. Sao cô ấy ương bướng quá, mấy chuyện dọn dẹp nấu nướng có nặng nhọc lắm đâu? Sắp Tết đến nơi rồi mà còn đủ thứ việc đau đầu!