Mẹ thường nói với tôi, về nhà chồng thì phải theo nếp nhà chồng, sống tích cực, vui vẻ, hết lòng với gia đình chồng, không ai trách cứ soi mói cả. Lời nói của mẹ khiến tôi an lòng. Ban đầu tôi nghĩ đo là một lời động viên nhưng càng sống lâu, tôi càng nhận ra, đó là lời nhắc nhở, cảnh báo.
Vốn là một người phụ nữ tự lập, tôi không thích cuộc sống gò bó. Nhưng vì chồng là con một trong nhà nên tôi phải chấp nhận ở chung. Ngày nào tôi cũng đi 15km đi làm, mệt mỏi vô cùng. Ngày bình thường không sao, những ngày mưa gió, lạnh buốt, tôi thấy thật vất vả. Nhiều lần đề nghị chồng ra ở riêng nhưng anh đều gạt phắt đi, nói tôi lắm chuyện.
Mẹ thường nói với tôi, về nhà chồng thì phải theo nếp nhà chồng, sống tích cực, vui vẻ, hết lòng với gia đình chồng, không ai trách cứ soi mói cả. (Ảnh minh họa)
Nếu việc chỉ dừng ở đó thì đã không sao. Về nhà, mọi thứ vẫn y nguyên. Cơm canh chưa ai nấu, tôi lại phải lao vào như một con thiêu thân sau nhiều giờ làm việc vất vả. Mẹ tôi lấy lý do chăm cháu nên không động vào bếp núc. Chưa kịp chơi với con, thay đồ đã phải lao vào nấu nấu nướng nướng, có hôm mệt không còn thiết ăn nhưng buộc phải ngồi để giữ phép tắc.
Những ngày tháng mệt mỏi kéo dài. Chưa kể, suốt 2 năm làm dâu nhà chồng, đêm tối con khóc mẹ chồng không cần biết, không cần hỏi. Sáng nào đúng 5 giờ mẹ đều vào phòng tôi đập cửa bảo tôi đi mua đồ ăn sáng cho cả nhà chồng, đặc biệt là mua cho chồng. Bà còn lưu ý tôi món này món kia, nay ăn cái này, mai phải ăn cái khác, các món không được giống nhau. Nếu không mua được thì phải tự nấu.
Nhìn cảnh một mình mình nấu nướng từ sớm còn cả nhà ngồi ăn, tôi uất nghẹn. Nói với chồng thì đúng là kiểu đàn ông bám váy mẹ, cái gì cũng mẹ là nhất còn vợ chỉ là thứ đàn bà lắm chuyện. Có đôi lần tôi liều góp ý với mẹ chồng thì bị mẹ giáo huấn cho một bài về những lễ nghĩa của người làm dâu. Rằng bao năm qua bà vẫn làm việc đó và bây giờ có con dâu thì phải thay thế bà.
Nhìn cảnh một mình mình nấu nướng từ sớm còn cả nhà ngồi ăn, tôi uất nghẹn.(Ảnh minh họa)
Đêm thức con cái, công việc, sáng phải dậy làm đủ thứ, cuộc sống làm dâu ở nhà chồng khiến tôi không còn đủ sức chịu đựng. Ngay đến thời gian chơi với con cũng chẳng có và mẹ chồng thường mang chuyện đó ra để nói tôi thiếu trách nhiệm. Mẹ chưa từng thông cảm chuyện tôi có thời gian hay không và tôi phải làm những việc gì.
Thiết nghĩ, lấy chồng, được hưởng cuộc sống sung sướng, được chồng yêu thương chứ đâu phải làm ô sin nhưng tôi hiện tại như giúp việc của cả nhà chồng. 2 năm qua đối với tôi là quá đủ, con cũng đã được hơn 1 tuổi, tôi thực sự chỉ muốn ly hôn. Liệu có phải tôi quá vội vàng?