Năm nay tôi 30 tuổi, mới lấy chồng được gần 3 năm và có một cô con gái hơn 1 tuổi. Tôi đang làm nhân viên của một công ty bảo hiểm, còn chồng làm việc tại công ty về nội thất, do tính chất công việc nên anh thường xuyên phải ra nước ngoài công tác. Vợ chồng tôi đang sống chung với bố mẹ chồng. Ông bà có lương hưu, gia đình có điều kiện, thuộc dạng giàu có nhất nhì cái vùng này.
Ai cũng nghĩ tôi lấy anh là “chuột sa chĩnh gạo”, làm dâu hào môn sẽ sung sướng nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Ngay từ ngày đầu ra mắt, mẹ chồng đã không ưa tôi. Bà chê tôi thấp bé, sợ khó đường sinh nở, bà còn không ưng thuận vì nhà tôi khá khó khăn, không môn đăng hộ đối với nhà chồng. Nhưng vì thuận theo ý chồng tôi, bà vẫn đứng ra lo đám cưới cho hai đứa.
Sau khi về nhà chồng, mẹ chồng đã cho bà giúp việc nghỉ luôn từ đó với lý do: "Nhà có con dâu rồi, thuê giúp việc làm gì cho tốn kém”. Vậy là tất cả mọi việc trong nhà đều do tôi đảm trách. Mới tờ mờ sáng tôi đã phải dậy đi chợ, về chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm mới được đi làm.
Cứ 5 giờ chiều là tôi không dám ngồi nán lại thêm một phút nào, tất tả chạy về cơm nước. Ăn xong lại rửa bát, cho con ngủ rồi lại vùng dậy giặt giũ, lau nhà rồi mới được ngả lưng. Vậy nhưng tôi làm gì mẹ chồng cũng xét nét nặng nhẹ, nhiều khi bà còn nói bóng gió rằng bố mẹ tôi không biết dạy con. Giận lắm nhưng tôi vẫn cố nín nhịn cho êm nhà êm cửa.
Dù tôi làm gì cũng không vừa lòng mẹ chồng, thường xuyên bị bà soi mói. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng đã vậy, tôi còn phải chịu đựng thêm cả cô em chồng. Cô cũng trạc tuổi tôi, có công việc ổn định nhưng quen thói tiểu thư nên không động tay, động chân làm việc gì cả. Sáng ngủ dậy là tót đi làm luôn, tối về đến nhà chỉ tắm rửa, ăn uống rồi lên phòng nằm chơi. Lắm hôm về muộn, cô ăn xong còn để nguyên bát đũa trên bàn để tôi dọn.
Trong nhà, tiền bạc chồng tôi kiếm ra đều do mẹ chồng quản lý, bản thân tôi không được động đến một đồng nào. Mỗi tháng mẹ chồng chỉ đưa thêm cho tôi 4 triệu để đi chợ, nhưng một nhà 5 người lớn, một trẻ con chỗ tiền ít ỏi đó sao mà đủ chứ, nên tôi đành phải móc tiền lương của mình ra bù thêm.
Cuối năm vừa rồi em gái chồng tôi đi lấy chồng. Thấy con gái lấy chồng xa cách nhà 300km, mẹ chồng tôi khóc như mưa, vì sợ con chịu khổ. Cô đi lấy chồng, tôi như trút được một gánh nặng, cũng mong mẹ có con gái đi lấy chồng rồi sẽ hiểu và thông cảm hơn cho hoàn cảnh của tôi.
Sáng cuối tuần vừa rồi tôi đi chợ về, vì đồ nặng nên gọi chồng ra xách hộ nhưng anh không ra. Vào đến nhà, tôi thấy mẹ chồng đang ngồi than khóc với chồng tôi trong phòng.
Thấy mẹ chồng khóc vì thương con gái lấy chồng xa, tôi cười ra nước mắt. (Ảnh minh họa)
- Cái Hoa (em chồng tôi) đi lấy chồng khổ quá. Chồng không cho nó một cắc để tiêu xài. Mẹ chồng thì hung dữ, hay xét nét, coi con dâu là người dưng. Đã vậy bà ta còn bắt con bé làm hết việc nhà, con gái tôi nâng niu trên tay từ bé đến lớn, đến cái bát cũng chưa phải rửa vậy mà giờ lấy chồng rồi phải làm. Sao con gái tôi khổ vậy chứ?
Mẹ chồng vừa nói vừa đưa tay lau hai hàng nước mắt, chồng tôi ngồi bên thì vỗ về an ủi bà. Chứng kiến cảnh này, tôi cười ra nước mắt, “giả đò” vào phòng động viên mẹ chồng:
- Thương cô quá, không ngờ cô đi lấy chồng rồi cũng phải chịu cảnh giống như con. Cô trước nay không biết làm việc nhà, chỉ biết ăn rồi ngủ, chỉ tay sai chị dâu, giờ đi làm dâu, lấy chồng phải chịu khổ, không biết chịu được mấy bữa đây. Đến con còn thấy ngột ngạt, chịu không nổi nữa là…
Mẹ chồng đang khóc nghe tôi nói xong liền nín thinh, xám ngoét mặt mày nhìn con dâu. Nhưng sau lần đó, mấy ngày nay thái độ của mẹ chồng với tôi khác hẳn, không còn soi mói con dâu như trước nữa. Có lẽ mẹ chồng đã biết thương, thông cảm cho con dâu rồi chăng?