5 năm trước, tôi gặp Nam khi cả hai làm việc cùng công ty. Chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi nhanh chóng yêu nhau.
Khi bàn tới chuyện hôn nhân, chúng tôi đã vấp phải sự phản đối của bố mẹ. Mẹ tôi sức khỏe yếu, không muốn con gái lấy chồng xa. Ngày đó, mẹ còn dọa rằng nếu tôi nhất quyết cưới Nam thì bà sẽ từ mặt, không nhận đứa con gái này nữa. Nhưng tuổi trẻ bồng bột, lúc đó trong mắt tôi chỉ có tình yêu thôi nên đã bất chấp sự ngăn cản của gia đình để cưới Nam.
Hai năm đầu, cuộc sống của tôi vô cùng hạnh phúc. Tuy nghèo nhưng chồng rất yêu thương và chiều chuộng vợ. Sau đó, tôi sinh con đầu lòng, nhà có thêm tiếng khóc cười của con trẻ vui lại càng thêm vui.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ luôn hạnh phúc như vậy nhưng không ngờ ông trời lại đùa giỡn với tôi. Ngày đó cảm thấy cơ thể không khỏe nên đi khám, không ngờ bác sĩ lại chẩn đoán tôi mắc bệnh hiểm nghèo, chi phí điều trị rất tốt kém mà chưa chắc đã thành công.
Tin dữ ập đến khiến tôi lao đao. Gia đình vốn đã nghèo, lấy tiền đâu mà chữa bệnh chứ. Tôi còn sợ chồng sẽ bỏ mình vì chuyện này. Nhưng chồng đã không như vậy, biết bệnh tình của tôi, anh chăm sóc tôi rất chu đáo và luôn động viên vợ.
Khi biết tôi mắc bệnh, chồng luôn ở bên chăm sóc, động viên. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên 5 tháng sau, chồng đột nhiên thờ ơ với tôi. Một hôm khi đang ngủ trưa, anh đã lay vợ dậy, ném hết đồ đạc của tôi ra khỏi nhà.
- Cô đi đi, đừng bao giờ quay về đây nữa. Con do tôi nuôi.
Hỏi anh lý do, cầu xin chồng cho mình ở lại nhưng anh không nghe, vẫn lạnh lùng đuổi tôi đi. Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao thái độ của chồng lại đột ngột thay đổi như vậy nữa.
Thấy không thể lay chuyển được chồng, tôi đành quay về nhà mẹ đẻ, xin mẹ cho tôi chốn nương thân. Bố mẹ tuy mắng chửi nhưng rốt cuộc vẫn thương con gái. Nhưng nuốt không trôi cục tức này, vài ngày sau gia đình tôi kéo đến gặp Nam nói lý lẽ. Trước mặt bố mẹ hai bên, anh tuyệt tình nói:
- Thu nhập của con thấp, không có tiền chữa bệnh cho cô ấy. 5 tháng chăm vợ bệnh, con đã phải vay mượn tiền của người thân, bạn bè, gánh trên vai cả cục nợ rồi. Con thật sự không chịu nổi nữa.
Sau đó, Nam đưa ra đơn ly hôn anh đã có sẵn chữ ký của anh. Nhìn tờ đơn mà lòng tôi đau quặn, nước mắt cứ thế tuôn ra như suối. Tôi đồng ý ly hôn với điều kiện con trai sống với mẹ. Tôi sợ mình không sống được bao lâu nữa, tôi muốn dành thời gian còn lại để bên con. Nam đồng ý, hứa mỗi tháng sẽ gửi một khoản tiền cấp dưỡng.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi cứ như thế mà kết thúc. Từ ngày đó đến nay đã nửa năm trôi qua, Nam không thèm ngó ngàng gì tới mẹ con tôi cả, nhưng tiền anh vẫn gửi đều.
Nửa năm sau ly hôn, chồng cũ bỗng xuất hiện ở nhà tôi, quỳ xuống cầu xin tha thứ. (Ảnh minh họa)
Nhưng cuối tuần vừa rồi, anh bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Trước mặt cả nhà, anh quỳ xuống xin tôi tha thứ và nói ra sự thật.
Hóa ra, ngay từ đầu mẹ Nam đã không ưng tôi, nhưng vì anh muốn lấy tôi bằng được nên gia đình đành phải chịu. Tuy nhiên, sợ vợ buồn nên anh chưa bao giờ nói chuyện này với tôi cả.
Bố mẹ chồng đối xử khách sáo với tôi chẳng qua là không muốn Nam phải khó xử mà thôi. Khi biết tôi bị bệnh, mẹ anh như vớ được cái cớ để đuổi tôi đi. Bà thậm chí lấy cái chết ra đe dọa, ép Nam phải ly hôn, đồng thời hứa sẽ cho anh 1 tỷ làm vốn kinh doanh nếu ly hôn.
Nghĩ làm căng với mẹ cũng không được, phần lại muốn có tiền để chữa bệnh cho tôi nên anh mới giả vờ “phũ”, ly hôn cho mẹ thấy. Bây giờ mẹ đã đưa tiền cho Nam nên anh mới đến đây, muốn dùng số tiền đó để chữa bệnh cho tôi.
Biết chân tướng sự thật, tôi òa khóc ôm Nam thật chặt. Tuy nhiên bệnh tình của tôi ngày một xấu, có chữa cũng chẳng sống thêm được bao lâu. Tôi không muốn lãng phí tiền của, cũng không muốn quãng thời gian cuối đời của mình phải nằm trên giường bệnh với đống dây dợ loằng ngoằng.
Biết chồng yêu mình là đủ rồi. Tôi chỉ muốn sống trọn từng phút từng giây cuối cùng của cuộc đời, muốn dùng quãng thời gian ngắn ngủi còn lại để bên cạnh những người thân yêu nhất của mình thôi.