Tôi và Khánh yêu nhau được 3 năm thì tôi quyết định đi làm xa nhà. Cũng bởi ở nhà làm ăn khó khăn quá, chỉ có đi xa mới có tương lai. Kẻ Bắc người Nam, tôi sợ xa mặt sẽ cách lòng, sợ rằng mối tình 3 năm của chúng tôi sẽ đổ vỡ. Chính vì thế tôi đề nghị Khánh làm đám cưới sớm. Cô ấy cứ về sống chung với mẹ chồng, tôi đi làm vài năm có chút vốn thì sẽ về nhà mở cửa hàng.
Nghe vậy Khánh liền gật đầu đồng ý. Sau đám cưới ở bên nhau được 1 tuần thì tôi xách hành lý lên tàu vào Nam, để vợ trẻ ở nhà với mẹ.
Chính vì thế tôi đề nghị Khánh làm đám cưới sớm. Ảnh minh họa
Sau gần một tháng tôi đi thì nhận được tin vợ mang thai. Niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Vui vì chúng tôi đã có đứa con kết tinh tình yêu thế nhưng buồn vì tôi xa nhà không thể chăm sóc tốt cho vợ con.
Cũng may Khánh ở nhà đã có mẹ chồng, bà là người tốt, yêu thương con cái, chắc chắn sẽ chăm sóc cho con dâu và cháu nội chu đáo. Công việc bận rộn và cũng vì để tiết kiệm tiền nên chẳng biết đến bao giờ tôi mới về thăm nhà được một lần.
Tôi thường xuyên gọi điện hỏi han Khánh đồng thời gọi cho mẹ dặn dò bà chăm sóc vợ hộ mình. Nghe mẹ và vợ báo tin ở nhà vẫn bình thường mà tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bẵng đi khá lâu sau tôi chợt nhớ ra vợ đã mang thai phải được gần 10 tháng rồi nhưng tôi chưa nhận được tin báo cô ấy sinh con. Gọi hỏi vợ thì cô ấy bảo chưa có dấu hiệu sinh gì cả. Gọi cho mẹ, bà nói thời xưa đầy người mang bầu 10 tháng mới sinh, cứ đợi thêm ít ngày nữa xem sao.
Mấy hôm sau tôi sốt ruột gọi lại cho vợ và mẹ thì vẫn nhận được câu trả lời tương tự. Chuyện sinh nở của phụ nữ tôi không am hiểu nhưng chẳng biết sao tôi rất nóng ruột, cứ có linh cảm không hay. Cố gắng sắp xếp công việc, tôi quyết định về nhà 1 chuyến xem tình hình thế nào.
Về đến nhà thấy vợ tôi vác chiếc bụng bầu vượt mặt, khỏe mạnh không có vấn đề gì. Tôi muốn đưa vợ đi khám luôn nhưng cô ấy bảo tôi đi xa về mệt cứ nghỉ ngơi cho khỏe, có gì ngày mai rồi tính. Đêm ấy muốn nghe con đạp và nói chuyện với con mà vợ nhất quyết không chịu rồi quay mặt vào tường ngủ.
Bởi phần bụng của vợ không hề cứng và căng như bụng của một bà bầu mà rất mềm. Tôi hoảng hồn choàng dậy lật áo vợ lên thì chết đứng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Vợ tôi nào có mang thai, cô ấy đang đeo một bọc vải trước bụng đấy chứ!
Tôi tức giận vì nghĩ rằng mình bị lừa dối, lập tức lay vợ dậy hỏi cho ra ngọn ngành. Vợ tôi đờ đẫn nhìn bọc vải rồi ôm chặt lấy nó bật khóc nức nở. Trong tiếng khóc nghẹn ngào vợ kể lại cho tôi nghe mọi chuyện.
Tôi quyết định rồi, tôi sẽ về gần nhà để ở bên cạnh vợ, chăm sóc và bù đắp cho cô ấy thật nhiều. Ảnh minh họa
Vợ tôi mang thai là sự thật nhưng khi cái thai được 3 tháng thì cô ấy đã bị sảy thai. Nguyên nhân bởi mẹ tôi đã tát con dâu một cái khiến cô ấy ngã bệt xuống sàn nhà. Đêm ấy vợ bị ra máu, sáng ra đến bệnh viện khám thì đã muộn rồi, cái thai không giữ được nữa.
Khánh đi khám một mình, mẹ tôi cũng không hề biết rằng con dâu đã bị sảy thai. Cô ấy quá đau buồn, không chấp nhận được sự thật là mình đã mất con. Cô ấy đeo chiếc bụng giả, vẫn giả vờ như đang mang thai và chiếc bụng cứ lớn dần theo thời gian. Đắm chìm vào cảm giác ảo tưởng ấy khiến cho vợ tôi dần dần không thể phân biệt được mình đang mang thai thật hay giả nữa. Đó cũng là lý do mà 10 tháng rồi cô ấy chưa sinh con.
Tôi biết lỗi không hẳn thuộc về phía mẹ nhưng điều đó rõ ràng cho thấy vợ tôi ở nhà với mẹ không hề được vui vẻ và thoải mái như tôi nghĩ. Bà rất yêu thương con trai nhưng lại đối xử với con dâu không ra gì. Cô ấy mang thai mà bà vẫn tát cô ấy như thế. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ về gần nhà để ở bên cạnh vợ, chăm sóc và bù đắp cho cô ấy thật nhiều.