Người ta bảo không nên vạch áo cho người xem lưng, nhất là chuyện gia đình. Nhưng tôi bức xúc quá mọi người ạ. Trong lòng thương bố bao nhiêu thì giận chồng bấy nhiêu. Chỉ ước có thể kiếm ra thật nhiều tiền để lo cho bố mẹ.
Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ may mắn khi lấy được một người đàn ông kiếm ra tiền. Chồng tôi làm kế toán trưởng nên đúng là thu nhập khá cao. Chỉ là ở trong chăn mới biết chăn có rận. Từ hồi lấy nhau đến giờ là 3 năm nhưng chưa bao giờ tôi biết chồng mình kiếm được bao nhiêu hàng tháng. Mỗi lần hỏi, anh lại cáu kỉnh:
“Em quan tâm vấn đề này làm gì? Ở nhà nội trợ thì cứ lo tiền ăn thôi. Mỗi tháng anh đưa đủ tiền chi tiêu trong gia đình là được chứ gì? Còn lại thì để anh lo”.
Không hiểu trong mắt chồng tôi, tình cảm gia đình quan trọng hay tiền mới quan trọng. (Ảnh minh họa)
Vì không làm ra tiền nên tôi không có tiếng nói. Vậy nên khi chồng nói vậy, tôi cũng đành im. Còn chồng tôi thì tiếng là lắm tiền nhưng lại rất ky bo. Hễ việc gì cần đến tiền, anh đều tính toán cả. Năm ngoái mẹ chồng tôi ngã phải mổ chỉnh hình ở tay, nhà có mình chồng tôi là con trai nên lẽ dĩ nhiên là chúng tôi chi tiền viện phí cả. Nhưng chồng tôi lại thấy như thế là thiếu công bằng. Mẹ vừa ra viện, anh đã gọi điện cho em gái và em rể rồi thông báo:
“Mẹ là chung nên anh nghĩ ai cũng phải có trách nhiệm. Thôi thì cô chú không có điều kiện, mình cứ chia 3. Nhà anh 2 phần, bên nhà cô chú 1 phần”.
Ngồi nghe mà tôi thấy sượng mặt. Không hiểu trong mắt chồng tôi, tình cảm gia đình quan trọng hay tiền mới quan trọng nữa. Đợt này gia đình tôi xảy ra biến cố, tôi mới rõ bộ mặt của chồng. Chuyện là vài tháng trước, bố tôi phát hiện mắc bệnh ung thư. Vì mọi chuyện quá đột ngột nên bố mẹ tôi cũng không sẵn tiền. Ngoài căn nhà đang ở, ông bà còn có một căn nhà khác nhưng khu ấy đang lên giá, thành ra bố tôi không muốn bán để chữa bệnh.
Hôm bữa bố tôi họp gia đình, gọi cả vợ chồng tôi về bàn bạc. Ông bảo bây giờ chắc sẽ đi vay tiền rồi trả lãi để chữa bệnh. Vợ chồng anh trai tôi tán thành, chỉ có chồng tôi là lên tiếng:
“Thôi bố ạ. Vay mượn bên ngoài làm gì cho phức tạp. Con mới mua mảnh đất nên cũng không dư tiền. Chỉ còn 300 triệu thôi, con sẽ đưa hết cho bố, bố cứ yên tâm mà chữa bệnh”.
Chuyện là vài tháng trước, bố tôi phát hiện mắc bệnh ung thư. (Ảnh minh họa)
Nghe chồng nói, tôi và cả bố mẹ đều cảm kích. Thế rồi mấy hôm sau, chồng tôi chuyển tiền thật. Tưởng như vậy là xong. Không ngờ cách đây vài hôm, mẹ chồng tôi biết chuyện nên làm ầm lên. Hôm đó tôi đau đầu nên về sớm rồi vào phòng nghỉ. Chồng và mẹ chồng không biết nên mới vô tư nói chuyện. Nghe mẹ than thở, chồng tôi mới thanh minh:
“Mẹ cứ lo bò trắng răng. Để mấy nữa ông khỏe, con sẽ hỏi lại rồi tính cả gốc lẫn lời. Làm sao mà cho không được. Con đứng ra cho ông vay để ông đỡ vay người ngoài chứ có bảo cho không đâu”.
Trời ạ, thì ra ngay từ đầu, chồng tôi đã tính đến chuyện này. Chẳng bù cho bố mẹ tôi, cứ nghĩ con rể báo hiếu cơ. Lát sau tôi hỏi thẳng chồng, anh còn tỉnh bơ bảo ngay từ đầu đã không nói là cho không rồi. Chỉ có tôi và bố mẹ là nghĩ như vậy.
Hôm đó, tôi gọi về nói chuyện với bố mẹ, bố tôi quyết định bán nhà trả lại tiền luôn. Ông còn bảo tôi hỏi chồng tính lãi xem bao nhiêu để ông trả. Nghĩ mà buồn quá. Ngay cả lúc bố tôi đau ốm, chồng cũng nỡ tính toán như vậy. Tôi có nên suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này không?