Khi được giới thiệu cho Thảo, tôi có phần đắn đo vì tuổi tác cô ta khá trẻ, mới có 28 tuổi đầu. Nhưng lại nghe nói Thảo có thâm niên trông trẻ và nhận được phản hồi tốt từ chủ nhà trước đó. Ngoài ra, nhan sắc Thảo cũng bình thường, lại không tìm được người nào phù hợp hơn nên tôi đành tặc lưỡi thuê.
Khi ấy con tôi đã 1 tuổi rồi, Thảo giúp tôi trông bé và làm chút việc nhà để tôi xin việc đi làm trở lại. Thời gian đầu, Thảo làm việc khá ổn và tỏ ra đúng mực với chồng tôi nên tôi cũng khá hài lòng. Nếu cô ta làm tốt thì tôi sẽ thuê tới khi con 3 tuổi đi gửi trẻ được. Tuy nhiên tôi là một người có tính cảnh giác nên không bao giờ yên tâm hoàn toàn về ai.
Cho đến hôm vừa rồi, chồng tôi đi tiếp khách say rượu về nhà. Sợ anh ngủ cạnh con có mùi rượu nên tôi bảo chồng sang phòng làm việc ngủ tạm một đêm. Tôi còn cẩn thận pha trà giải rượu cho chồng, chăm sóc anh chu đáo đâu vào đấy rồi mới về phòng với con. Buổi tối tôi luôn ngủ cùng bé để mẹ con quấn quýt chứ không giao phó cho Thảo hoàn toàn.
Tôi là một người có tính cảnh giác nên không bao giờ yên tâm hoàn toàn về ai. (Ảnh minh họa)
Một phần không yên tâm về chồng đang say rượu, phần nữa là có dự cảm không lành nên nằm được một lúc tôi lại trở dậy sang kiểm tra. Để rồi ánh mắt tôi vừa hay bắt gặp cảnh tượng Thảo mở cửa phòng làm việc của anh biến mất hút vào bên trong.
Lúc ấy lòng tôi hoảng loạn rối bời. Tôi chỉ muốn lao ngay lên xông vào bắt quả tang tại trận. Không hiểu họ đã tằng tịu với nhau từ bao giờ? Người chồng mà tôi hết mực tin tưởng lại đành lòng phản bội vợ ngay trong nhà mình!
Tôi phải cố gắng kìm nén lắm mới giữ lại được bình tĩnh để chờ theo dõi thêm tình hình. Nhẹ bước chân tiến lại sát cánh cửa ghé tai nghe ngóng, tôi thấy tiếng chồng vang lên:
- Sao hôm nay lại muốn đổi gió trong phòng làm việc à? Anh tưởng em ngủ rồi? Thế con ngủ say chưa?
- Ưm… vâng…
Từ đoạn đối thoại này thì rõ ràng chồng tôi tưởng nhầm Thảo là vợ mình. Đèn thì tắt, anh lại đang say rượu nên khó mà phân biệt được thật. Vậy là cô osin mà tôi nghĩ cũng thật thà chăm chỉ hóa ra lại đang âm mưu nham hiểm. Muốn nhân lúc ông chủ say rượu đưa chồng tôi vào thế đã rồi.
Có thể cô ta thật sự thích chồng tôi, muốn trở thành người tình của anh. Hoặc cô ta cố tình bẫy anh để tống tiền cũng nên. Cho dù anh không cố tình nhưng chuyện xảy ra thì là sự thật, muốn cô ta im miệng anh chỉ còn cách bỏ tiền.
Tôi nghĩ mà phẫn nộ tột cùng, đang định tông cửa xông vào giải cứu chồng. Nhưng khi tôi còn chưa kịp làm điều đó thì trong phòng bỗng vọng ra một tiếng “bốp” vang dội. Sau đó là tiếng quát gầm gừ của chồng tôi:
- Cô không phải vợ tôi! Vợ tôi không dùng hương nước hoa này! Mùi nước hoa của cô khó ngửi quá thể!
Tôi nghĩ mà phẫn nộ tột cùng, đang định tông cửa xông vào giải cứu chồng. (Ảnh minh họa)
Không thể ngờ được rằng trong cơn say bí tỉ, lý trí không tỉnh táo mà chồng tôi vẫn có thể phân biệt được đâu là vợ mình đâu là người phụ nữ khác. Anh đặc biệt nhớ và thích mùi nước hoa của tôi.
Thảo ôm một bên má bỏng rát còn in hằn dấu vết bàn tay, vừa khóc lóc vừa chạy ra khỏi phòng thì phải hóa đá khi nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười nói với cô ta:
- Tiền lương tháng này tôi sẽ vẫn trả đủ. Cô thu dọn đồ đạc đi rồi sáng mai rời khỏi đây.
Sau đó chồng tôi bảo dù mắt nhắm nghiền và đầu óc choáng váng bởi say rượu nhưng Thảo vừa ghé đến thì anh đã biết không phải vợ mình. Nước hoa chỉ là một phần, quan trọng là thứ mùi đặc trưng của cô ta cũng không hề giống tôi. Anh nhớ và quen thuộc với mùi hương của vợ, không thể nhầm lẫn với ai khác. Nghe anh nói mà tôi vỡ òa hạnh phúc vì tình cảm mà chồng dành cho mình. Tôi thật may mắn khi lấy được người đàn ông như anh.