Tôi có một cô bạn thân tên Lành, chúng tôi chơi thân với nhau từ những ngày còn là sinh viên năm nhất. Cho đến nay đã hơn chục năm rồi, chúng tôi đều bám trụ lại thành phố lập nghiệp và vẫn duy trì tình bạn gắn bó khăng khít. Chúng tôi đều không có chị em gái nên coi nhau chẳng khác gì anh em ruột thịt trong nhà, thậm chí còn thân thiết hơn máu mủ.
Lành vốn đang rất hạnh phúc bên chồng và con gái, công việc của nó cũng khá ổn định. Thế nhưng ai ngờ đâu tai họa bất ngờ ập đến. Khi Lành thấy trong người mệt mỏi và đi khám thì bàng hoàng phát hiện bản thân đã bị ung thư gan giai đoạn cuối, không thể chữa trị được nữa.
Tôi thương nó thương cho cả đứa con gái bé bỏng của nó nữa. Ảnh minh họa
Lành quyết định không tiến hành hóa trị mà muốn dành những ngày còn lại bên chồng con. Chồng nó cũng bỏ cả công việc để ở bên cạnh vợ. Dù không biết thời gian còn bao nhiêu nhưng nó vẫn luôn cố gắng vui vẻ lạc quan nhất có thể. Nhìn nụ cười của nó mà tôi thấy đau đớn trong lòng vô cùng, thương nó thương cho cả đứa con gái bé bỏng của nó nữa.
Mấy hôm trước tôi có đến thăm Lành và ngủ lại qua đêm. Chúng tôi nằm trên giường tâm sự với nhau đủ thứ chuyện, từ những ngày hai đứa còn là sinh viên trên giảng đường đại học đến những khó khăn vất vả ngày đầu ra trường đi làm. Cả những câu chuyện tình yêu của chúng tôi nữa.
Để rồi đến khi tỉnh dậy nhìn xung quanh tối om, tôi cứ có cảm giác là lạ. Tôi định sờ sang bên cạnh để tìm Lành thì giật mình phát hiện có một cánh tay đang gác ngang qua người mình rất nặng. Lúc ấy tôi cũng mới kịp kinh hoàng nhận ra trên người không một mảnh vải che thân.
Tôi khiếp hãi vùng dậy la hét thất thanh. Vừa dứt tiếng hét thì đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng và Lành xuất hiện từ ngoài cửa. Quay phắt sang bên cạnh, tôi hóa đá khi phát hiện chủ nhân của cánh tay gác lên người tôi chính là chồng Lành chứ không phải ai khác!
Anh ta cũng không mặc gì trên người. Trước ánh mắt của tôi thì anh ta mới chậm rãi tìm quần áo mặc vào, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói một lời.
Tôi chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra thì Lành lao đến giúp tôi lấy quần áo còn chủ động mặc vào cho tôi. Vừa làm nó vừa khóc nức nở:
- Xin mày hãy tha thứ cho tao, tất cả là ý muốn của tao, là tao bắt anh ấy làm vậy. Là tao cố tình cho thuốc an thần vào cốc nước của mày để mày ngủ say hơn bình thường…
Nói rồi nó sụp xuống dưới chân tôi cầu xin:
- Hãy thay tao làm mẹ của con gái tao. Mày cũng biết đấy tao yêu nó hơn chính bản thân mình, tao không yên tâm giao nó cho bất cứ người phụ nữ nào khác. Mà chồng tao còn trẻ, anh ấy là đàn ông nữa nên chắc chắn sẽ tái hôn. Nếu là mày thì tao yên tâm tuyệt đối mày sẽ chăm sóc con gái tao như chính tay tao chăm sóc, đúng không?
Hôm ấy tôi ra về mà lòng nặng trĩu tâm sự. Ảnh minh họa
Tôi đờ đẫn không thể tin nổi nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Lành. Hóa ra là vậy. Nó sợ mẹ kế sau này sẽ đối xử không tốt với con gái. Nó cũng chẳng dám nói thẳng trực tiếp với tôi vì sợ tôi từ chối. Thế nên mới thiết kế màn kịch này để đặt mọi chuyện vào thế đã rồi.
- Anh xin lỗi vì đã cùng với Lành lén đối xử với em như vậy. Nhưng đây là ước nguyện cuối cùng của cô ấy, thôi thì chúng ta cùng yêu thương Lành và đứa trẻ, hy vọng em có thể cùng anh giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện. Anh hứa sẽ đối xử thật tốt với em…
Chồng Lành từ tốn lên tiếng. Tôi nhìn hai vợ chồng nó không biết phải trả lời thế nào. Hôm ấy tôi ra về mà lòng nặng trĩu tâm sự. Hiện tại tôi vẫn độc thân, tôi cũng thương con gái Lành như con gái mình. Dù không có tình cảm với chồng Lành nhưng tôi có nên làm theo tâm nguyện của nó hay không?