Dần dà tôi nhận thấy mẹ không tốt với vợ như với tôi. (Ảnh minh họa)
Tự dưng anh chàng đồng nghiệp chiều nay nhất định mời tôi ra quán nhâm nhi vài cốc bia để nhờ tư vấn chuyện mẹ chồng - nàng dâu, bởi mấy tháng nay anh ta liên tục đau đầu về chuyện đó. Anh ta bảo tôi là người có gia đình êm ấm, hạnh phúc xin hãy cho anh lời khuyên để “dẹp loạn” mẹ chồng nàng dâu.
Nghe xong chuyện nhà của anh ta, Tôi thư thả kể về cuộc hôn nhân của mình. Vợ tôi sống khá hiện đại. Còn mẹ tôi thì lại là con người của gia đình, bà khá truyền thống, rất tần tảo và tôi yêu bà rất nhiều.
Ngày tôi cưới vợ, một tay bà lo toan cho đám cưới chu đáo. Tôi luôn hy vọng mẹ và vợ tôi sẽ yêu thương, sống hòa thuận với nhau. Nhưng có lẽ mọi chuyện không như mơ. Mẹ và vợ bắt đầu không hài lòng về nhau, dù ngoài mặt, họ cười nói vui vẻ nhưng gương mặt họ thì luôn làm tôi cảm thấy có sự ngột ngạt, khó chịu.
Vợ có bầu hay bị chuột rút nửa đêm cũng kêu giời vì đau và khóc tấm tức. Sáng ra tôi kể với bà là vợ bị đau thế, bà bảo đêm có làm gì đâu mà kêu chuột rút. Em nói tới giờ vẫn còn đau, bà thì nói như vợ tôi giả vờ vậy.
Mới đầu vợ nói tôi không tin vì mẹ trong tôi luôn tuyệt vời. Có hôm vợ cằn nhằn nhiều làm tôi mắng ngược lại: "Mẹ lo nên mới thế. Em nói ít thôi"!
Ở chung nhiều khi hai vợ chồng không dám nói chuyện với nhau vì sợ mẹ (Ảnh minh họa)
Hồi chưa cưới vợ, mẹ hay làm sữa chua, caramen cho cả nhà ăn. Vợ về làm dâu thì làm sữa chua, caramen theo cách của em thì mẹ không thèm ăn, kêu món đó không ai ăn. Rồi vợ mua tép về rang dừa thì mẹ cũng kêu nhà không ai ăn, làm mắm tép ăn mẹ cũng kêu không ăn, nấu cari mẹ cũng không ăn… Những món mẹ không ăn rất nhiều, và mẹ không ăn thì cả nhà vẫn ăn ngon lành.
Cơm vợ tôi nấu mẹ chê lên chê xuống. Nhưng khi mẹ giành nấu thì lại nói giữa bữa ăn rằng vợ tôi lười, không chịu nấu ăn. Tôi cảm thấy cô ấy chịu oan, chịu nhẫn nhục nhưng không cãi lại mẹ chồng mà chỉ trút lên tôi: "Lấy anh, tôi quá khổ".
Vợ tôi buồn và khóc nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Tôi thấy vợ buồn và khóc nhiều, khi ấy tôi chỉ nghĩ vợ ích kỉ, hẹp hòi. Nhưng dần dần tôi cũng nhận ra là mẹ tôi yêu tôi, cưng chiều tôi nhưng chưa chắc đã tốt với vợ tôi như vậy. Lắm hôm vợ mặc đồ đẹp đi làm, mẹ bắt cô ấy lên thay đồ vì "Cô đi làm chứ đi trình diễn thời trang à? Lên thay đồ ngay"!
Có hôm vợ chồng tôi đang tắt điện nằm với nhau trong phòng, tôi chợt hứng lên và đang ôm ấp vợ thì mẹ tôi gõ cửa gọi vợ tôi ra ngoài... Bà mắng vợ tôi lười, mới 9h tối đã tắt đèn lên giường (dù vợ tôi cũng đi làm vất vả), thế là tắt hứng! Hai vợ chồng ở nhà mà nhiều khi không dám nói chuyện, sợ đang nói chuyện mẹ lại hóng vào rồi xảy chuyện khác.
Tôi vẫn còn yêu vợ, không thể bỏ cô ấy khi đang bầu bí, nhưng cũng không thể bỏ bố mẹ tôi. Tôi đã cố dung hòa mọi thứ nhưng xong được một vấn đề thì các vấn đề khác nảy sinh... Dần dần tôi chán nản, đi làm đến muộn mới về. Về rồi thì cắm đầu vô chơi game... mặc kệ mọi thứ!
Ra ở riêng là quyết định sáng suốt của tôi. (Ảnh minh họa)
Và rồi tôi thấy vợ ngày càng buồn tủi hơn, khóc cũng nhiều hơn. Tôi yêu mẹ nhưng cũng thương vợ. Tôi dần hiểu ra là có lẽ ở riêng không phải là bất hiếu, mà là tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình và với gia đình nhỏ của mình. Tôi học nâng cao tay nghề và đổi việc. Công việc mới đem lại mức lương cao hơn cho tôi, đủ để chúng tôi có thể ra ngoài sống. Sau đó dù vợ bầu sắp tới tháng sinh, nhưng tôi vẫn xin phép bố mẹ đưa vợ ra ở riêng.
Và có lẽ đó là quyết định sáng suốt nhất của tôi. Em vui và cười nhiều hơn. Vợ thì bảo biết ơn chồng ghê, nếu hồi ấy chồng không thương, chắc vợ bỏ nhà chồng chạy mất dép rồi.
Thỉnh thoảng tôi dẫn vợ con về thăm bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi mới đầu cũng không vui vẻ gì, nhưng sau đó thấy vợ chồng tôi hạnh phúc, ông bà cũng yêu thương con dâu hơn.
Người ta bảo "xa thơm gần thối", vì vậy quan trọng nhất là các nàng dâu hãy yêu bản thân và lạc quan lên. Còn các ông chồng hãy chứng tỏ mình là trụ cột gia đình cho vợ và mẹ nương tựa, và học hỏi cách hóa giải quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Hãy biết yêu thương vợ nhiều hơn, đừng để vợ lạc lõng, đau khổ, cô đơn trong gia đình chồng.