Tôi và vợ cũ vốn là bạn học chung đại học, đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố học tập. Sau khi ra trường được 3 năm, hai đứa tiến đến hôn nhân trong lời chúc phúc của gia đình và bạn bè. Những năm đầu hôn nhân cuộc sống thật hạnh phúc, mỗi ngày hai đứa đều quấn lấy nhau, làm gì cũng có nhau. Những tưởng chúng tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bền lâu nhưng rồi hai đứa vẫn phải chia xa.
Sau cưới, tôi và vợ cũ thả mãi mà không có con. Hai năm cố gắng mãi không được, chúng tôi đành đi khám tìm hiểu nguyên nhân thì phát hiện vợ cũ bị hiếm muộn, đời này khó có con được. Biết chuyện, bố mẹ sống chết ép tôi phải ly hôn với cô ấy. Bên tình bên hiếu, cuối cùng tôi đành ly hôn. Dù gì tôi cũng là con trai duy nhất trong nhà, tôi cũng muốn được làm bố mà gia đình lại không có điều kiện thì lấy tiền đâu mà chạy chữa được cơ chứ.
Sau này dưới sự sắp đặt của gia đình, tôi kết hôn với người vợ hiện tại. Cô ấy là người cùng quê với tôi, tuy không xinh đẹp bằng vợ cũ nhưng năm thứ 2 sau khi kết hôn, cô ấy đã mang thai. Hay tin, bố mẹ tôi mừng ra mặt, hầu như tuần nào cũng gửi đồ ăn thức uống từ quê lên thành phố để tẩm bổ cho con dâu. Không chỉ vậy, ông bà còn dặn dò tôi phải chăm sóc vợ cẩn thận.
Sau 9 tháng 10 ngày, vợ sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh, cả nhà ai nấy đều vui mừng. Khi vợ hết thời gian nghỉ thai sản, chúng tôi đành nhờ mẹ lên thành phố ở cùng để chăm con giúp cho vợ đi làm. Khi con được 2 tuổi, thì gửi con về quê cho ông bà nội nuôi giúp, hàng tháng sẽ gửi tiền về.
Dù không muốn nhưng vợ chồng tôi vẫn phải gửi con về quê nhờ ông bà chăm giúp. (Ảnh minh họa)
Chẳng ai muốn phải xa con cái cả, nhưng vợ chồng tôi đang ở nhà thuê chật hẹp nên đành gửi con về quê để con có không gian chạy nhảy vui đùa cho thoải mái. Hơn nữa, học phí ở thành phố đắt đỏ hơn ở quê rất nhiều, cho con học ở quê vợ chồng tôi sẽ tiết kiệm được một khoản tiền kha khá.
Song, cuộc sống của hai vợ chồng ở thành phố cũng chẳng dễ chịu chút nào. Vì áp lực kinh tế, hai vợ chồng thường xuyên xảy ra cãi vã. Vợ nhiều lúc trách tôi vô dụng, kém cỏi vì đi làm bao năm mà mãi không mua được nhà ở thành phố. Những lúc như vậy, tôi lại thấy buồn man mác, nhớ về người vợ cũ dịu hiền.
Cô ấy chưa bao giờ than mệt, than khổ, luôn động viên và an ủi tôi mỗi khi gặp khó khăn, chưa bao giờ có một lời trách móc. Ngay cả lúc ly hôn, cô ấy cũng không hề oán trách tôi cũng như gia đình tôi. Điều đó luôn khiến tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Một lần sau khi cãi nhau với vợ, tôi lại vào facebook vợ cũ ngắm nhìn cô ấy như một thói quen rồi phát hiện cô ấy đang bị ốm nằm viện. Qua một người bạn thân chung giữa tôi và vợ cũ, tôi biết được bệnh viện nơi cô ấy đang điều trị nên hôm sau khi tan làm tôi liền mua một giỏ hoa quả ghé vào thăm.
Tới bệnh viện thăm vợ cũ, tôi choáng váng với cảnh bên trong. (Ảnh minh họa)
Đã 3 năm rồi tôi chưa gặp lại vợ cũ lần nào, cả hai cũng không liên lạc với nhau, nên giờ sắp gặp lại, cảm xúc trong tôi thật khó tả. Vừa bối rối, vừa mong chờ. Nhưng khi tới trước cửa phòng bệnh, thấy cảnh tượng bên trong tôi lại xoay đầu bỏ chạy.
Trong phòng bệnh, vợ cũ và người vợ hiện tại của tôi đang nói chuyện, cười đùa với nhau rất vui vẻ. Tôi không hề biết hai người quen nhau khi nào, tại sao lại quen nhau nữa. Tò mò, tôi đứng ngoài cửa nghe lén nhưng chưa kịp nghe được cái gì thì tiếng cô y tá đằng sau đã kéo tôi về với thực tại: “Anh đến thăm bệnh nhân trong phòng à? Sao anh không vào trong?”.
Như tên trộm đang “hành nghề” thì bị bắt quả tang, tôi xấu hổ bảo đi nhầm phòng rồi xoay người rời đi với hàng nghìn câu hỏi trong đầu. Tôi vẫn không biết tại sao vợ và vợ cũ lại quen nhau, tôi có nên hỏi cô ấy không? Nhưng nếu hỏi thẳng, chắc chuyện tôi lén đến thăm vợ cũ sẽ bị bại lộ, như vậy sợ rằng vợ tôi sẽ ghen lồng ghen lộn và làm um nhà lên mất.